CHÍ TÔN ĐÀO PHI - Trang 179

xảy ra những chuyện gì nữa đây? Nhưng mà, vừa mới đến đã bị thất ca
đuổi đi, còn có, thất tẩu đâu? Hình như là sau khi nàng đứng lên nói giúp
Dung phi kia, thất ca liền lôi kéo nàng rời khỏi Tường Vân điện, sau đó liền
không thấy nàng nữa. Vì sao nàng phải làm như vậy a? Hẳn là nàng biết
cho dù nàng không đứng ra, khẳng định phụ hoàng cũng sẽ không trừng
phạt Dung phi mới đúng, nếu vậy nàng làm thế là có mục đích gì? Chỉ là vì
làm cho tất cả mọi người đều chú ý tới nàng sao? Bước chân không khỏi
thoáng dừng lại, hướng về phía hạ nhân Vương phủ bên cạnh hỏi: “Sao
không có thấy thất tẩu của bổn vương đâu a?” Hạ nhân kia cung kính trả
lời: “Bẩm Cẩn Vương gia, hình như Vương phi thân thể không được khỏe,
vừa rồi cũng là Vương gia ôm nàng về, còn thỉnh Thái y”. “Cái gì?”
Thương Diễm Hách trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi, “Nàng hiện tại thế
nào? Thái y lại nói như thế nào?” “Điều này… Vương gia thứ tội, tiểu nhân
không biết!” Nhướng mày, tầm mắt không khỏi chuyển hướng về phía
phòng nàng, trong mắt tràn đầy đầy lo lắng, hay là thất ca ra cung sớm còn
có vừa rồi trong mắt thất ca kim quang đại thịnh là có liên quan đến thất
tẩu? Nhưng mà, rốt cuộc thì nàng bị làm sao? Tùy tay cho hạ nhân kia lui
xuống, nói: “Ngươi không cần dẫn đường, bổn vương cũng không phải lần
đầu tiên tới nơi này, ngươi cần làm gì thì làm đi!” “Dạ, tiểu nhân cáo lui!”
Đợi cho hắn biến mất khỏi tầm mắt, Thương Diễm Hách đột nhiên thay đổi
phương hướng, đi về phía hậu viện của Vương phủ. Cửa phòng lặng lẽ mở
ra, không có kinh động đến người bên trong, bóng dáng Thương Diễm
Hách đã xuất hiện trước giường của Lãnh Thanh Nghiên, cúi đầu nhìn
khuôn mặt tái nhợt đang mê man, trong mắt Thương Diễm Hách lóe ra tia
nhìn phức tạp, sau một lúc lâu chậm rãi ngồi xuống mép giường của nàng,
đưa tay muốn vén sợ tóc tán loạn sang bên cạnh, nhưng bàn tay cũng chỉ
mới đi được một nửa đường thì lại dừng lại. Vô lực buông tay xuống, vẻ
mặt cô đơn, lòng tràn đầy vô lực, nhìn nàng nhẹ giọng nói : “Vì sao nàng
lại là thất tẩu của ta? Nếu…” *** Thương Diễm Túc vẫn ngồi bên trong
thư phòng như cũ, trong mắt luân phiên lóe lên tia sáng màu vàng, ánh nến
lay động, dường như có một bóng dáng từ phía trong tường hiện ra, mà ở
trước mặt Thương Diễm Túc, chậm dãi hiện ra một bóng người màu đen,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.