CHÍ TÔN ĐÀO PHI - Trang 220

nhìn về phía Thương Diễm Túc không rõ biểu tình trong mắt hắn, chậm rãi
từ trong lòng hắn đứng dậy, đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Thương
Diễm Túc cũng không ngăn cản nàng nữa, tùy ý nàng rời đi, nhưng ôm ấp
trống rỗng vài phần khiến tâm hắn càng thêm đau đớn, giống như cả thế
giới chỉ còn lại một mình hắn vậy. Lãnh Thanh Nghiên cũng lại nhớ tới một
chút sự tình kiếp trước, một lúc lâu sau cũng không có nói điều gì, khi nàng
đã bình ổn được cảm xúc quay người lại, lại phát hiện Thương Diễm Túc
vẫn duy trì tư thế như ban đầu, giống như lâm vào ngủ say vậy. Trong lòng
không hiểu sao lại run lên, ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao, nàng
lại chủ động mở miệng nói: “Từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn làm cho ta có
cảm giác thân thiết, thật giống như là đệ đệ của ta vậy, khiến cho ta nhịn
không được lại càng thêm chú ý đến hắn một chút”. Thương Diễm Túc vẫn
như cũ đắm chìm bên trong thế giới của mình, giống như căn bản không có
nghe thấy lời nói của nàng vậy, một hồi lâu sau, trong mắt đột nhiên xuất
hiện một tia thần thái, nhẹ nhàng chậm chạp ngẩng đầu sợ sệt nhìn về phía
bóng người đang đứng bên cửa sổ kia, trong mắt hiện lên chút sửng sốt, thì
thào nói: “Đệ đệ?” Lãnh Thanh Nghiên quay người lại, ngẩng đầu nhìn lên
bầu trời, giống như tự nhủ nhẹ giọng nói: “Đã từng, ta có một đệ đệ, là
người thân duy nhất, cũng là người ta để ý nhất trong cuộc đời, nhưng cũng
chính vì ta, mà hắn phải chết”. Chính nàng cũng không biết vì sao lại nói ra
những lời này với hắn, chỉ là đột nhiên không tự chủ được mà nói ra như
vậy, sau khi nghe thấy những lời này Thương Diễm Túc cũng nhíu mày lại,
trong mắt tràn đầy nghi hoặc. “Mẫu thân nàng không phải chỉ sinh một nữ
nhi là nàng sao? Hơn nữa cũng vì khó sinh mà mất”. Sửng sốt một chút, sau
khi suy nghĩ lại cũng đã bình tĩnh một chút, đôi mày thanh tú khẽ chau lại,
ngầm bực chính mình vì sao lại nói ra những lời này chứ. Cảm nhận được
lưỡng đạo tầm mắt phía sau lưng, Lãnh Thanh Nghiên chậm rãi nắm chặt
hai tay, biểu cảm trên mạt cũng đã thu lại, chậm rãi lại trở nên đạm mạc.
Xoay người nhìn hắn một cái, sau đó hướng về phía cửa đi tới, đạm mạc
nói: “Ngươi coi như ta là hồ ngôn loạn ngữ đi”. ( nói nhảm ) Khi nói ra như
vậy, nàng cũng đã sắp đi ra đến cửa, Thương Diễm Túc nhìn theo lưng
nàng, còn có giọng điệu lạnh nhạt kia, lại không hiểu vì sao, tâm tình lại tốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.