về phía hắn . Nhưng là, Thương Diễm Túc hắn cũng có ý nghĩ như vậy hay
sao ?Hắn cũng muốn dùng phương pháp đó để mở rộng thế lực, củng cố địa
vị của hắn hay sao ? Thương Lang hoàng tập trung nhìn nàng, từ trên ghế
đứng lên đi đến trước mặt nàng, trên người phát ra khí thế dường như toàn
bộ đều tập trung trên người Lãnh Thanh Nghiên, khiến cho Lãnh Thanh
Nghiên không khỏi nhíu mày, nhưng cũng không có phản ứng gì khác .
Phản ứng bình thản như vậy khiến cho Thương Lang Hoàng sửng sốt một
chút, trong mắt hiện lên một tia tinh quang, lập tức nói: “Trẫm nói nhiều
như vậy, ngươi hẳn là đã hiểu được trong lòng Túc nhi suy nghĩ như thế
nào đi ?” Lạnh lùng nhìn hắn, đã không còn là thái độ khiêm tốn như ban
đầu, khí thế so với Thương Lang Hoàng thậm chí còn càng thêm bức
người, lạnh lùng nói: “Đây chỉ là lời ngài nói mà thôi, ai mà biết được có
phải ngài đang châm ngòi ly gián hay không ?” “Ngươi. . .” “Ngài nói
nhiều như vậy, đơn giản chính là một câu, muốn có quyền thế lớn hơn nữa,
thì cần lấy càng nhiều nữ nhân, nhưng lại phải là nữ tử có địa vị !” “Có thể
nói như vậy, cho nên Túc nhi hắn nhất định cũng sẽ như thế, chỉ là vì có
tình cảm với ngươi, nên loại chuyện này hắn không biết mở miệng nói thế
nào thôi . Lấy thân phận của ngươi, trẫm vốn muốn ban cho ngươi tội chết,
nhưng chính là nể mặt mũi Túc nhi trẫm tha cho ngươi một mạng, nếu
ngươi còn vọng tưởng muốn làm chính phi của Túc nhi, vậy thì đừng trách
trẫm không khách khí với ngươi !” Thương Lang hoàng có chút tức giận,
lúc trước hắn không có ngờ Lãnh Thanh Nghiên lại khó đối phó như vậy,
lại cả gan làm loạn, tựa hồ không hề đem hoàng đế như hắn để vào trong
mắt vậy, mỗi lời nói nói ra, lại có khí thế bức nhân như vậy . Nhưng là,
người hắn đối mặt là Lãnh Thanh Nghiên, nàng ghét nhất bị người khác uy
hiếp, bị kích thích như vậy, bản tính che giấu dần dần lộ ra, thân là thiếu
tướng bộ đội đặc chủng, ai lại dám không sợ chết uy hiếp nàng như vậy ?
Nhìn ánh mắt giống như sói hoang của Lãnh Thanh Nghiên, Thương Lang
hoàng đột nhiên cảm giác được đáy lòng phát lạnh, không khỏi lui về phía
sau từng bước, nói: “Ngươi muốn làm gì?” Khẽ nhíu lông mày, trào phúng
nhìn Thương Lang Hoàng vẻ mặt đề phòng, đôi môi anh đào khẽ mở, cười
lạnh nói: “Không ngờ đường đường là Thương Lang Hoàng mà lại nhát gan