CHÍ TÔN ĐÀO PHI - Trang 292

dường như cũng tốt lên một chút . Ngẫm lại mình ra ngoài cũng đã lâu, liền
xoay người về phía Vương phủ mà đi, nhưng chỉ mới đi được vài bước, đối
diện có một vị công tử mặc tử y đi tới . Khi vừa nhìn thấy nàng trong nháy
mắt, hai mắt hắn liền một trận tỏa sáng, vội vàng bước nhanh lên phía trước
vài bước, hướng về phía Lãnh Thanh Nghiên chắp tay nói: “Cô nương,
chúng ta lại gặp mặt”. Trong mắt không khỏi xuất hiện một tia kinh ngạc,
có thể không đến hai canh giờ, lại gặp nhau hai lần, thật đúng là khéo a!
Mỉm cười gật đầu, nói: “Thực khéo a, Vu công tử, chúng ta lại gặp nhau “.
Vu Hi vui sướng thực trực tiếp biểu hiện ở trên mặt, nói: “Cô nương thế
nhưng lại nhớ rõ tên tại hạ, đúng là khiến cho tại hạ cảm thấy thực vinh
hạnh đâu . A, đúng rồi, không biết cô nương vì sao lại ở chỗ này?” “Chỉ là
vừa vặn đi ngang qua thôi “. “Như thế vừa khéo, đã sớm nghe đến tửu lâu
đệ nhất kinh thành Túy Tiên Lâu, tại hạ cũng đang muốn nhân dịp này vào
Túy Tiên Lâu xem xét một phen, không biết cô nương có vui lòng cùng đi
với tại hạ hay không?” Tuy là hỏi, nhưng ngữ khí lại cố tình như là khẳng
định, Lãnh Thanh Nghiên có chút không vui, trên mặt lại vẫn duy trì bình
tĩnh mỉm cười, nói: “Thật có lỗi, tiểu nữ còn có việc, không thể đi cùng
công tử được “. “Vậy thì thật là đáng tiếc, không biết cô nương có chuyện
gì quan trọng, nếu như tại hạ có thể hỗ trợ, tại hạ nhất định nghĩa bất dung
từ!” ( làm việc nghĩ thì không từ chối ) “Đa tạ lòng tốt của công tử, tiểu nữ
xin ghi nhận, bất quá vẫn không dám làm phiền công tử”. “Không phiền
toái không phiền toái, có thể dùng chút tài mọn giúp sức cho cô nương, đó
là vinh hạnh của tại hạ !” Người này cứ quấn lấy không tha, khiến cho
Lãnh Thanh Nghiên có chút phản cảm, trong lòng càng không vui, nhưng
vẫn như cũ mỉm cười mà đáp lời : “Không cần, công tử vẫn là đi làm
chuyện của mình đi, tiểu nữ tử cáo lui!” Nói xong, Lãnh Thanh Nghiên
muốn đi qua bên cạnh hắn mà rời đi, nhưng là hắn cũng đã nhanh hơn nàng
một bước chắn trước mặt nàng, cười nói: “Cô nương, tại hạ là thật tâm
muốn hỗ trợ, huống hồ, hiện tại ta cũng không có chuyện gì “. Lãnh Thanh
Nghiên khẽ nhíu mày, nhìn người trước mặt trên mặt mang theo mỉm cười,
vẻ mặt hòa khí nhưng lại bá đạo không ít, không khỏi càng thêm chán ghét,
nói: “Vu công tử, ta cũng không cần hỗ trợ của ngươi, mời ngươi tránh ra!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.