CHÍ TÔN ĐÀO PHI - Trang 36

không biết trả lời thế nào mới đúng. “Nha, thì ra là như vậy? Hỉ phục cùng
mũ phương này lại khiến cho ái phi của trẫm khó chịu cùng không khoẻ,
thực sự là khiến cho bổn vương thực đau lòng”. “Tạ Vương gia thương
tiếc”. Cứ nhỏ giọng nói chuyện với nhau như vậy, bọn họ cũng đã đi đến
cửa phòng lúc nào không hay, được người hầu săn sóc dẫn đường, hai
người song song tiến vào bên trong tân phòng. Đáng ra, nếu như dựa theo
quy củ, Lãnh Thanh Nghiên phải giữ trang phục này đến tận đêm khuya,
đợi cho tân khách trong Lạc vương phủ về hết, Thương Diễm Túc trở lại
bên trong tân phòng, mới có thể đem khăn voan của nàng xốc lên, sau đó
mới là đêm động phòng hoa chúc. Có điều khi vừa mới tiến vào bên trong
tân phòng, đợi cho Lãnh Thanh Nghiên ngồi xuống mép giường, Thương
Diễm Túc đã trực tiếp nhấc khăn voan của nàng lên, đối với hành động này
của Thương Diễm Túc nha hoàn đứng bên cạnh cũng không dám hé răng
nửa lời. Vươn tay nâng cằm của Lãnh Thanh Nghiên lên, ở khoảng cách
gần như vậy ngắm nhìn dung nhan của nàng, trong mắt hắn không khỏi lộ
ra kinh diễm, da thịt trắng hơn tuyết, hai mắt giống như dòng nước trong,
đang nhìn ngó xung quanh, có một khí chất thanh cao mà tao nhã, khiến
cho người ta không tự chủ được mà lâm vào trong đó, tự biết xấu hổ, không
dám có hành động thất lễ. Thái độ lãnh ngạo như vậy thực là câu hồn, lại
làm cho người ta không thể không thưởng thức. Thanh lệ thoát tục, xuất
trần như tiên, nháy mắt khi nhìn thấy nàng, trong đầu Thương Diễm Túc
xuất hiện hai câu này, hai câu này tựa hồ vì chính nàng mà tồn tại. Lại nhìn,
phát hiện lớp trang điểm trên mặt nàng kia, ngược lại che lấp đi linh khí của
nàng. “Ái phi, nàng thật đẹp!” Tay Thương Diễm Túc có chút do dự trên
mặt nàng, sau đó hướng tới những người phía sau vẫy tay, nói: “Đi ra
ngoài!” Những người hầu nối đuôi nhau ra ngoài, người cuối cùng đi ra
đem cửa phòng đóng lại, bên trong tân phòng, chỉ còn có hai người bọn họ.
“Vương gia…” Cảnh tượng như vậy khiến Lãnh Thanh Nghiên không khỏi
có chút bất an, nhưng mà vừa mới mở miệng, đã bị Thương Diễm Túc ngăn
lại. Thương Diễm Túc khóe miệng mỉm cười, đưa tay từ trên phấn môi
nàng dời đi, sau đó đem mũ phượng trên đầu nàng tháo xuống, tùy tay đặt ở
trên giường. Không liếc mắt nhìn đến mũ phượng kia một cái, bàn tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.