Thương Diễm Túc tươi cười trên mặt thực sáng lạn, nghe thấy Lãnh
Thanh Nghiên nói vậy, cũng không có nói thêm cái gì, chỉ là ôm nàng an
tâm chìm vào giấc ngủ.
Mà ở trong quân doanh Ngọc Diễm quốc, Ngọc Liễn Tiêu sau khi
cùng các vị tướng lãnh thương nghị xong liền trở về lều lớn của mình, mà
Thương Diễm Trạch cũng đang bị nàng nhốt ở trong này.
Nàng thật sự đã làm giống như lời hứa lúc trước, đem Thương Diễm
Trạch giống như chiêu đãi khách quý, trừ bỏ không cho phép đi ra ngoài
lều trại, thì cũng không có cái gì khác là tiếp đãi không công bằng cả.
Giờ phút này, Thương Diễm Trạch đang ngồi trong lều trại, ôm cái
bình rượu uống rượu, đơn giản là vì hắn thật sự rất nhàm chán, ở trong này
lại không tìm thấy chuyện gì có thể làm, chỉ có thể uống chút rượu, ăn chút
đồ ăn. Hắn có chút lo lắng, nếu cứ ở lại trong quân doanh Ngọc Diễm quốc,
sớm hay muộn cũng có một ngày hắn biến thành một đại mập mạp a.
Nhìn thấy Ngọc Liễn Tiêu tiến vào lều trại, tinh thần Thương Diễm
Trạch nhất thời rung lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Ngọc Liễn Tiêu, trên mặt
cười tươi như hoa nở rộ. Đây cũng không nên trách hắn biến thái, thật sự là
bởi vì mấy ngày qua, Ngọc Liễn Tiêu gần như là đối tượng duy nhất để hắn
có thể dùng để giải quyết nhàm chán.
“U, nguyên soái đại nhân, không biết hôm nay trận đánh thế nào a?”
Ngữ khí của hắn như vậy khiến cho Ngọc Liễn Tiêu một trận phiền
muộn, người này xảy ra chuyện gì vậy? Mấy ngày qua, hắn mỗi ngày đều
đem tình hình chiến đấu ở tiền phương nói cho hắn ta biết, thế nhưng hắn ta
lại không vì quân đội mình bị đánh bại mà lo lắng chút nào, thậm chí còn là
một bộ dáng như rất thích chí với tình huống như vậy.
Hiện tại, nhìn nụ cười sáng lạn của Thương Diễm Trạch, Ngọc Liễn
Tiêu lại buồn bực muốn hộc máu, cũng khiến cho hắn có một loại cảm giác