Thương Diễm Túc có chút bất ngờ nhìn Lãnh Thanh Nghiên, cho tới
tận bây giờ hắn cũng chưa bao giờ thấy nàng như vậy, giờ phút này nàng,
giống như một vị tướng quân, “Nghiên nhi..”.
Lãnh Thanh Nghiên quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó nhẹ giọng
nói: “Phục tùng mệnh lệnh là nhiệm vụ đầu tiên của quân nhân!”
“Đây là, các nàng ở nơi kia đều như vậy hay sao?”
Sửng sốt một chút, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ nơi này không phải như
thế sao?”
Nhẹ lắc đầu, nói: “Tất nhiên không phải, mỗi khi an bài một trận
chiến, đều cần phải thông qua nghị quyết của các tướng lãnh trong quân “.
“Đó là tất nhiên, nhưng bây giờ cũng không phải đang thương nghị
chiến lược”.
“Nếu là bọn hắn cho rằng mệnh lệnh của ta không có tính xác thực, có
thể đưa ra ý kiến khác, thậm chí cũng có thể cự tuyệt”.
Lãnh Thanh Nghiên mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không dám tin nhìn
hắn, chuyện này đối với nàng mà nói là không thể nào mà tưởng được, làm
hạ cấp, đưa ra ý kiến khác còn có khả năng xảy ra, nhưng mà lại có thể cự
tuyệt mệnh lệnh của thượng cấp, như vậy thì cùng phản quân có gì khác
nhau đâu?
Hít sâu một hơi, đôi mày thanh tú lập tức nhíu lại, nói: “Khó trách, a
Trạch ở nơi này lâu như vậy mà lại không thể đem quân của Ngọc Diễm
quốc đánh bại “.
“Nghiên nhi?”