Khóe miệng mếu máo, vẻ mặt không tình nguyện, nói: “Ta cũng chưa
có muốn cưới vợ”.
“Ta biết, có điều, a Trạch, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên
lập gia đình rồi”.
“Ai?” Thương Diễm Trạch tâm hung hăng run rẩy một chút, trong
lòng một trận lo lắng, tỷ tỷ hẳn là đừng nói những chuyện mà hắn không
thể chịu nổi nữa đi?
Ngọc Liễn Tiêu lẳng lặng nhìn Thương Diễm Trạch, trong mắt hơi
nước lại bắt đầu tràn ngập, vì sao Thương Diễm Trạch khi đối diện với
Lãnh Thanh Nghiên, vậy mà lại trở nên khác biệt như vậy?
Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên cảm nhận được lưỡng đạo tầm mắt giết
người, khóe miệng không khỏi nhấc lên, nhưng nàng cũng không để ý đến,
ngược lại hướng về phía Thương Diễm Trạch ngoắc ngón tay, nói: “Ngươi
lại đây”.
Tỷ tỷ có lệnh, nào dám không tuân theo, Thương Diễm Trạch lúc này
liền lảo đảo chạy qua, có chút ủy khuất nhìn nàng, nói: “Bốn năm qua, lần
đầu tiên gặp lại, tỷ tỷ, ta rất nhớ tỷ nha!”
Vừa nói ra lời này, ban đầu còn muốn dạy bảo hắn vài câu để trút giận,
trong mắt liền hiện lên một tia xin lỗi, đột nhiên đưa tay gắt gao ôm lấy
Thương Diễm Trạch, nói: “Thực xin lỗi a Trạch, khiến cho ngươi đau
lòng”.
Thành công nói sang chuyện khác, Thương Diễm Trạch cười đến rất
đắc ý, có điểu quả thật là hắn cũng rất nhớ tỷ tỷ, trực tiếp không thèm để ý
đến ánh mắt giết người của Thương Diễm Túc, hung hăng đem tỷ tỷ ôm
vào trong ngực, thậm chí còn không sợ chết cọ cọ vài cái.