May mắn Thương Diễm Trạch không có đem điều nghi hoặc hỏi ra,
nếu không thực sự sẽ bị đả kích lớn, bởi vì hắn đoán hoàn toàn chính xác,
nếu không phải vì muốn cậu dẫn nó đi chơi, nó mới không cần chơi với cậu
như vậy đâu!
Vui đùa ầm ĩ một trận, tiểu tử kia rốt cục cũng đi ngủ, Thương Diễm
Trạch lẳng lặng nhìn con trai bảo bối của tỷ tỷ, cháu ngoại trai bảo bối của
hắn, nhẹ giọng nói: “Hy vọng, cháu có thể khỏe mạnh mà lớn lên, dù sao,
cháu cũng là bảo bối của tỷ tỷ, trừ bỏ thất ca ra, cũng là người mà tỷ tỷ để ý
nhất”.
Đáng thương Thương Diễm Trạch a, hắn đã quên mất chính mình,
phải biết rằng, ở trong lòng Lãnh Thanh Nghiên, địa vị Thương Diễm
Trạch cũng không thấp hơn so với tiểu tử kia.
Quay đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, thì thào tự nói: “Ánh trăng hôm
nay, không thích hợp làm chuyện phóng hỏa giết người đâu!”
Ngay phía bên ngoài cửa sổ phòng tiểu tử kia, có hai bóng dáng giấu ở
trong bóng tối, đột nhiên nghe được những lời này của Thương Diễm
Trạch, trong lòng không khỏi rùng mình, lại không thể xác định những lời
này của Thương Diễm Trạch rốt cuộc là nói cho ai nghe.
Là nói cho chính hắn nghe, hay là nói cho hai người bên ngoài kia
nghe? Rốt cuộc hắn có phát hiện sự tồn tại của bọn họ hay không?
Thương Diễm Trạch hai tay đặt ở sau đầu, gối đầu mình lên đó, nhìn
ánh trăng trong chốc lát, xoay người, nhắm mắt lại liền ngủ, chỉ nghe được
thanh âm nhè nhẹ của hắn truyền ra: “Đều do thất ca, vậy mà lại bắt ta đến
ngủ cùng tiểu tử này, vỗn dĩ đang muốn buổi tối làm chút chuyện đặc biệt”.
Ngoại trừ Thương Diễm Trạch, ai cũng không biết hắn rốt cuộc có
phát hiện ra hai bóng dáng ở ngoài phòng kia hay không, cũng không biết
hắn nói hai câu kia hay không có nghĩa gì khác.