CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 30

"Hi nhi, con vẫn còn sống, con vẫn còn sống!" Trần Quốc Công quá

vui sướng nên không kiềm chế nỗi mình. Ôm chần lấy Phượng Dạ Hi.

Khác với Trần Quốc Công, mặc dù Nam Cung Hạo cũng rất vui mừng,

nhưng là hắn không có quá phấn khích như phụ thân. Vẫn còn giữ được
bình tĩnh. Nghe muội muội than đau, hắn mới buông nàng ra, trần giọng
hỏi: "Hi nhi, muội đã biết tội của mình chưa?"

"Tội của muội?" Phượng Dạ Hi ngơ ngẩn, chớp chớp đôi mắt to vô

tội, nhìn chằm chằm Nam Cung Hạo: "Muội có tội gì a?" Trời ạ, nàng vừa
mới xuyên đến đây, có biết những chuyện trước đây đâu. Chỉ biết lão già
đang ôm nàng là phụ thân, nam nhân trước mặt là huynh trưởng mà thôi.

Trần Quốc Công nghe vậy chợt ngẩn đầu lên, ánh mắt nhìn Nam Cung

Hạo mang đầy vẻ cảnh cáo: "Hạo nhi, muội muội con vừa chết đi sống lại,
con không nên dọa con bé như vậy, sẽ khiến nó sợ đó."

Đúng vậy, sao hắn lại có thể quên mất cơ chứ? Muội muội bé nhỏ của

hắn vừa từ cõi chết trở về, khẳng định là con bé đã rất sợ hãi. Mà hắn lại đi
tra hỏi nàng như vậy. Thật là không hay.

Nhìn lại bộ dạng của muội muội yêu dấu lúc này, Nam Cung Hạo

không khỏi cảm thấy đau lòng. Gương mặt tái nhợt như người chết, đôi môi
vốn tràn đầy sức sống nay lại tím ngắt, khô nức. Cổ tay trắng nõn được
quấn một dãy băng trắng. Nàng thở rất khó khăn, trông như không có sự
sống.

Hắn sờ đầu Phượng Dạ Hi, bảo: "Được rồi, muội mau đi nghỉ đi. Mọi

chuyện ở đây cứ để ca ca và phụ thân lo!"

"Vâng, nhưng muội có một chuyện muốn nói." Phượng Dạ Hi ngước

lên, đôi mắt tràn ngập vẻ sợ hãi nhìn hai nam nhân trước mặt: "Phụ thân, ca
ca. Thật ra... Ta đã bị mất trí nhớ!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.