CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 656

"Câm miệng! Chưa được trẫm cho phép đã cả gan chạy vào cấm địa

này, ngươi đây là muốn chết!" Lãnh Diệc Thần rống giận: "Còn nữa, ngoài
mười một cái tát ra, người còn nợ nàng một vết thương trước ngực và hai
mạng người. Nếu ngươi không nói cho nàng biết về vực Sát Tình thì Hi nhi
cũng không đến nỗi phải chết, kéo theo cả hài tử của bọn ta. Về phần mượn
binh, chính là phụ vương của ngươi tự nguyện dâng binh cho trẫm dùng,
trẫm không thiếu binh đến mức phải đi mượn đâu. Lão già kia là muốn đem
ngươi gả đến đây nên mới chủ động dâng binh lên. Của ngon dâng đến
miệng, trẫm tội gì không ăn đúng không?"

Nguỵ Lương Khả như không tin vào những gì mình đã nghe thấy, ả ta

ngã khuỵu xuống đất: "Không... Thần, nghe thiếp nói... Thần..."

"Câm miệng! Trên đời này ngoài nàng ra không ai được phép gọi

thẳng tên huý của trẫm." Hắn từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống: "Từ bây
giờ cho đến lúc tìm được nàng, trẫm sẽ từ từ chơi đùa với Nguỵ quốc của
ngươi." Dứt lời, Lãnh Diệc Thần vươn chân đá Nguỵ Lương Khả một cái:
"Nên nhớ, chiến tranh lần này là do ngươi gây ra. Chuẩn bị hứng cơn thịnh
nộ của trẫm đi!"

Nguỵ Lượng Khả run run, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt, không còn huyết

sắc.

Lên ngôi được năm năm, quân quyền này hắn đã nắm chắc trong tay.

Các thế lực trong triều cũng an ổn mà nghe theo lệnh hắn. Hơn nữa quân
binh triều đình và sát thủ của Thiên Sát giáo phái gần đây cũng rảnh rỗi, có
thể để hai thế lực này của hắn hoạt động giãn gân giãn cốt một chút.

Hi nhi, khát vọng lớn nhất của ta lúc này là tìm được nàng. Ta biết

nàng còn sống, cũng biết nàng đang trốn tránh ta. Vì vậy nên ta sẽ đợi, mà
trong lúc đợi cũng nên tìm vài việc để làm cho tiêu bớt thời gian chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.