CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 655

Đúng lúc này, Mộc từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt lo lắng vô cùng:

"Hoàng thượng, thuộc hạ có chuyện gấp cần báo!"

Ngay lập tức gã nhận được một ánh mắt rét lạnh. Sợ hãi liền bao trùm,

Mộc run rẩy quỳ xuống: "Hoàng thượng thứ tội! Nhưng đây là chuyện cấp
bách, thuộc hạ buộc phải thông báo gấp." Gã biết bây giờ giáo chủ đang
tưởng niệm vị Hoàng hậu quá cố, những giây phút khi giáo chủ đắm chìm
vào quá khứ thì không ai có thể làm phiền ngài ấy được. Nếu không sẽ bị
trừng phạt nặng.

Lãnh Diệc Thần thở dài: "Được rồi, trẫm không muốn có lần hai.

Ngươi muốn nói gì thì nói đi!"

"Thưa Hoàng thượng, quân Nguỵ tấn công quân đồn ở biên cương.

Thuộc hạ tra ra được chuyện này có liên quan đến Nguỵ quý phi nương
nương."

"Chết tiệt!" Thay vẻ mặt trầm tư thành lạnh lùng cùng tàn nhẫn, hắn

quát: "Truyền lệnh của trẫm, huy động mười vạn quân đi đến biên cương.
Dặn dò tướng lĩnh bên đó cố gắng chống cự. Trận này, trẫm đích thân lãnh
quân."

"Thuộc hạ tuân mệnh!"

Hi nhi, nàng hãy nhìn vi phu trả thù cho nàng đây!

"Thần, sao chàng nỡ xuất binh đánh Nguỵ quốc của thiếp?" Nguỵ

Lương Khả mang một bộ dạng lê hoa đái vũ xông vào Lữ Hà cung, nước
mắt đã sớm làm lem đi lớp trang điểm trên mặt: "Chẳng lẽ chàng vẫn là vì
thiếp đã tát nàng ta mười một cái mà ghi hận? Vì chuyện cỏn con đó mà
thôn tính quốc gia của thiếp sao? Chàng đừng quên, lúc đầu nếu không có
phụ vương của thiếp cho mượn binh thì còn lâu chàng mới ngồi được trên
ngai vàng như hôm nay."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.