CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 653

"Đời này ta và ngươi buông tay nhau, duyên tàn, tình dứt. Đời đời

kiếp kiếp cũng không mong gặp lại nhau nữa."

Lãnh Diệc Thần vươn tay, cố níu kéo lại thân ảnh như hư như ảo sắp

tan biến của nàng. Nhưng là không thành, một làn gió cuốn qua, bóng hình
nàng biến mất trước mắt hắn, cứ như vậy rời đi, không để lại bất kì dấu vết
gì.

Giây phút đó hắn liền choàng tỉnh, cả người đầy mồ hôi lạnh. Trên

gương mặt tuấn mỹ vô song... từng dòng lệ nóng hổi rơi xuống, lệ có vị
mặn, nhưng riêng Lãnh Diệc Thần lại cảm thấy nó vô vị, nếm vào chẳng có
cảm giác gì cả. Giống như trái tim hắn lúc này, trống rỗng đến đau đớn.

Hắn cần một ai đó đến và lấp đầy khoảng trống đấy. Thế nhưng điều

đó không phải ai muốn làm cũng được. Chỉ có nàng, nữ nhân thanh lệ như
hoa đó...

Đi đến bên cửa sổ, Lãnh Diệc Thần dùng sức khẽ đẩy một cái, cửa bậc

mở, làn gió man mát mùa hạ liền tràn vào, như xoa dịu đi tâm tình kích
động của hắn.

Phóng tầm mắt ra xa, Lãnh Diệc Thần không ngờ nơi này lại đơn sơ

đến thế. Nội thất cũng khá đơn giản và ít ỏi. Lữ Hà cung có một khoảng sân
khá rộng, thế nhưng hoàn toàn trống trãi, chỉ có một mảnh vườn bên phải
sân là được chủ nhân trước đó cẩn thận vung trồng, đơm được chút hoa
quả. Thế nhưng bây giờ chủ nhân nơi này đã rời đi rồi, Lữ Hà cung không
còn ai quan tâm chăm sóc nữa, mọi thứ dần theo thời gian mà một mục.

Có lẽ không ai ngờ được rằng, vị Hoàng đế cao cao tại thượng của

Nam Nhạc quốc lại tình nguyện buông bỏ Minh Lân điện uy nghi cao sang
để chạy đến một nơi hoang vắng như Lữ Hà cung. Đúng vậy, năm năm qua
hắn bỏ bê Minh Lân điện, nhân đêm tối liền khẽ khàng đi đến Lữ Hà cung
này qua đêm. Hành tung của hắn là tuyệt đối bí mật, chỉ có Mộc hộ vệ biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.