CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 652

Thanh âm phiêu táng giữa không gian trống vắng mênh mông, theo

gió nhanh chóng bay mất. Chỉ để lại bóng lưng nặng nề bước đi, cùng với...
gương mặt rơi lệ của nam nhân kia.

Phong Hồn là người rõ hơn ai hết, Hi nhi nàng... vĩnh viễn cũng không

thể đáp lại tình cảm của y được.

Cho nên dù đau đớn đến đâu, y vẫn không thể thay đổi quyết định của

nàng. Buông tay, để nàng rời đi.

Nước mắt ấm nóng từng giọt từng giọt rơi xuống. Từ lúc mẫu phi chết,

y vẫn chưa rơi một giọt lệ nào. Mà nay lại vì nàng rơi thật nhiều lệ nóng.
Quả nhiên... Tình cảm này của y đã quá sâu đậm rồi.

Nhưng nếu không thể nhận được hồi đáp của nàng, vậy thì y cũng sẽ ở

từ phía xa dõi theo, bảo vệ nàng chu toàn.

Khát vọng của nàng, y sẽ giúp một tay cùng nhau thực hiện.

Hi nhi, tạm biệt!

Trong tâm trí của Lãnh Diệc Thần, thứ đẹp nhất chính là nụ cười của

Phượng Dạ Hi. Ngọt ngào như kẹo đường, thanh khiết như sương sớm, dịu
dàng động lòng người. Khiến hắn khắc thật sâu vào trong trí não, không sao
dứt ra được.

Nụ cười đẹp đẽ của nàng, mỗi lần nhớ đến đều khiến hắn ngây ngất,

cứ như phiêu lãng vào thiên đường. Đêm đêm hắn đều mơ thấy nàng, Hi
nhi nhìn hắn, vươn lên bàn tay trắng ngọc như đang đón chờ hắn. Trong
giấc mơ, nụ cười nàng luôn nở trên môi. Nhưng chờ đến khi Lãnh Diệc
Thần đến gần thì mới phát hiện ra... Đó là nụ cười chất chứa đầy hận thù,
giọng nói dứt khoát tuyệt tình không ngừng vang vọng trong đầu hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.