CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 651

mình năm năm, tình cảm từ thích dần chuyển sang yêu. Trái tim hai mươi
bảy năm trống rỗng rốt cuộc cũng biết yêu.

Nhưng tình cảm của y không được đáp lại. Trong ánh mắt nàng nhìn y

chỉ có một loại kính trọng đối với sư huynh. Vốn dĩ y không nên chấp nhận
để nàng gọi mình hai tiếng "sư huynh". Để rồi mọi chuyện sai càng thêm
sai. Tấm chân tình bị giày vò, đau đớn vô cùng. Nhưng Phong Hồn y xưa
nay chưa từng ép buộc ai, và bây giờ cũng vậy, huống chi người đó lại là
nàng... nữ nhân mà y yêu nhất.

"Muội thật sự vẫn muốn đi?"

Phượng Dạ Hi mấp máy môi: "Xin sư huynh tác thành, muội muốn

cùng Quân nhi rời đi. Cũng xin huynh đừng buồn, muội nhất định sẽ trở về
thăm huynh."

"Muội đi đi..." Y nhẹ nhàng nói: "Ta không mong muội trở lại, bởi tấm

chân tình này đã bị muội giày vò, đau đớn không thở nổi. Nếu một mai
muội trở về, chắc chắn ta sẽ chết." Dứt lời, Phong Hồn đứng dậy. Y thất tha
thất thểu đi về một phương hướng không cố định. Bóng hình thường ngày
vô cùng mạnh mẽ giờ phút này lại yếu ớt vô cùng. Có lẽ con người ta khi bị
tổn thương về tinh thần thì thể xác cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Đến khi thân ảnh kia dần mờ ảo đi, Phượng Dạ Hi mím môi, hét lớn:

"Sư huynh." Khoé mắt nàng đọng nước mắt, pha trộn rất nhiều cảm xúc lại
với nhau: "Cảm ơn huynh đã luôn ở bên muội và giúp đỡ muội. Đi lần này
có lẽ là sẽ khó gặp lại lần nữa. Dù sao, muội cũng chúc huynh khoẻ mạnh,
sớm tìm được người thích hợp với mình. Sư huynh, bảo trọng!"

Phong Hồn dừng bước chân, quay lại nhìn nàng. Y nở một nụ cười,

nhưng trông nó giả tạo vô cùng.

"Muội cũng bảo trọng!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.