CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 741

"Câm miệng!" Lãnh Diệc Thần mặc giáp, đầu đội mũ sắt, hai mắt lạnh

băng. Người đang cùng nàng nói chuyện bây giờ chính là Ngự Thiên Đế,
quân vương cai quản một cõi thiên hạ, hắn nói một là một, nói hai là hai, từ
trước đến giờ chưa có ai cãi lời hắn. Riêng nàng là ngoại lệ, hắn cho phép
nàng cãi, nhưng mọi việc vẫn phải nằm trong tay hắn, nếu nàng không chịu
ăn mềm thì ăn cứng vậy: "Nàng thân là Hoàng hậu đương triều, Quân là là
tiểu Thái tử của Nam Nhạc quốc, hai người muốn đi đâu?"

"Ngươi nói nhảm cái gì vậy? Ta không..." Nàng cũng bắt đầu có chút e

sợ khí thế của hắn, cái loại áp bức này người thường khó có thể chịu được,
huống hồ gì lúc này đây bọn họ đang ngồi sát nhau, mặt đối mặt, mắt đối
mắt như thế này.

"Hi nhi, nàng đừng nói nữa, ý ta đã quyết, nàng không thay đổi được

gì đâu." Hắn vùi đầu vào vai nàng, hít thở hương thơm thanh nhã, giọng nói
trầm ấm vang lên: "Xin lỗi nàng!"

Trước mắt tối sầm lại, Phượng Dạ Hi mất đi tri giác.

"Hồi cung!"

"Rõ."

Đoàn người rầm rộ đi trong màn đêm, xua tan cái lạnh của mùa đông

đang đến.

Hi nhi, như ta đã nói. Lãnh Diệc Thần đời này nguyện dùng cả sinh

mạng để giữ nàng bên cạnh. Cho dù nàng không đồng ý, ta sẽ dùng mọi
biện pháp để ép nàng trở về. Tuy vậy nhưng ta không thể xuống tay quá
nặng đó. Đó là bởi vì luyến tiếc nàng.

Hi nhi, cuối cùng chúng ta đã có thể mãi mãi bên nhau, đời này không

cách rời nửa bước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.