Khuôn mặt của Tiết Lăng Vân vốn dĩ hết sức tái nhợt trong nháy mắt
đã trở nên hồng hào tràn đầy sức sống, Tiết Lăng Vân ngồi thẳng dậy,
hướng về Tống Ngọc Dao nói:
- A Dao! Ta không sao rồi! Xem ra tất cả mọi chuyện đều là cái Tiểu
Đỉnh kia tác quái. Hiện tại Tiểu Đỉnh đang ở trong thân thể ta, thật không
biết bây giờ nên làm cái gì?
Tống Ngọc Dao tận lực suy nghĩ, qua một lúc lâu nàng cũng lắc đầu,
nói:
- Hiện tại ta cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể từ từ nghỉ cách giải
quyết vậy. Đúng rồi, Lăng Vân, ngươi không phải nói trong đầu của ngươi
nhiều ra một vài thứ sao, đó là thứ gì?
Tống Ngọc Dao nói đến chuyện này, Tiết Lăng Vân liền nói:
- Đúng vậy, nhiều hơn một ít thứ, ta cảm giác được trong đầu của ta
tựa hồ xuất hiện một đạo kinh văn cực kỳ huyền ảo, A Dao ngươi bây giờ
giúp ta hộ pháp, ta muốn sắp xếp lại đạo kinh văn này một chút!
Tống Ngọc Dao nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn ở một bên giúp Tiết
Lăng Vân hộ pháp, mà Tiết Lăng Vân thì nhắm lại hai mắt tập trung nhớ lại
những kinh vắn kia, đem những kinh văn đột nhiên xuất hiện này sắp xếp
lại một chút.
Qua một lúc lâu, Tiết Lăng Vân rốt cục mở mở mắt, hắn hướng Tống
Ngọc Dao nói:
- A Dao, ta đã biết tên của Tiểu Đỉnh này rồi, nó gọi là Hắc Huyền
Đỉnh. Còn đạo kinh văn xuất hiện trong đầu của ta hình như là một bộ tu
chân bí kíp, nhưng lại không giống tu chân bí kíp, chờ chúng ta trở về
Trường Sinh Sơn chúng ta lại hảo hảo tìm hiểu!