CHỈ YÊU MÌNH EM - Trang 147

Cô không nghĩ rằng một người đàn ông chỉ cài cúc áo mà cũng có

dáng vẻ đẹp như vậy, gợi cảm như vậy, thật muốn biến thành cái cúc áo để
được anh chạm vào.

Nếu còn tiếp tục nhìn nữa thì chắc chắn cô sẽ không kìm chế được

mất, cho nên đành lưu luyến thu tầm mắt lại, nuốt một ngụm nước bọt.

Nếu đã nhìn thấy thân thể rồi thì nhất định phải chịu trách nhiệm. Ừm,

cô vui vẻ quyết định như vậy.

Sau khi Cố Tuần ngồi lên xe, Hổ Phách nói muốn mang áo sơ mi của

anh về nhà giặt.

Vì vết máu của cô dính trên áo anh vẫn không giặt sạch, cho nên cô

mua một cái áo mới mang đến công ty Cố Tuần. Cứ như vậy bắt đầu lại
màn theo đuổi.

Thời gian qua đi một năm, chuyện cũ lặp lại. Cô làm mất dây chuyền

và vẫn là anh đi tìm giúp cô. Năm ngoái cô có thể dũng cảm theo đuổi anh,
nếu như năm nay vẫn xui rủi như quạ ám nữa thì dẫu có nhảy xuống sông
Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch nỗi u sầu.

Hổ Phách nhịn không được gọi cho Hứa Nhẫm Nhiễm, muốn nghe

chút ý kiến của cô nàng. Điện thoại vang rất lâu nhưng không ai bắt máy,
chẳng lẽ là đang tắm?

Hổ Phách nhớ là trong phòng tắm nhà họ Hứa cũng có điện thoại, cho

nên liền gọi vào số điện thoại nhà riêng. Điện thoại rất nhanh có người bắt
máy nhưng không phải Hứa Nhẫm Nhiễm mà là Hứa Tranh. Hổ Phách
khẳng định không thể nói chuyện với anh, vốn đang định cúp điện thoại
nhưng sau đó nghĩ lại, hỏi anh: “Anh Hứa, em có một chuyện muốn hỏi,
520 nghĩa là gì, anh có biết không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.