"Chỉ cần ngươi đối xử tử tế với thanh Đoạn Ca trong tay ngươi, có lẽ
một ngày kia, nó sẽ khiến cho ngươi kinh ngạc vui mừng." Tôn Hạc có
chút cảm khái, năm xưa khi lão còn rất trẻ, sau khi trở thành Đại Tông
Sư, chuyện thứ nhất chính là bị Ngụy Đế triệu vào trong cung. Lần đầu
tiên được nhìn tận mắt thanh Đoạn Ca trong truyền thuyết, lão cũng
đã phong ấn một đạo kiếm ý vào trong đó.
Mà trước khi lão rời khỏi Đông Đô, đã khoác lác với Tần Phi rằng
mình đã phong ấn vài đạo kiếm ý, kỳ thực chỉ là một đạo mà thôi. Có
thể làm cho kiếm ý tách khỏi sự khống chế của chính mình, bảo tồn
vào bên trong một thanh thần binh lợi khí, kể cả là Đại Tông Sư cũng
phải hao phí rất nhiều tinh lực, nếu thật sự phải phong ấn mười đạo
tám đạo vào trong, chính bản thân mình chắc cũng phải mệt mỏi đến
chết chứ chẳng chơi à.
Lúc trước, Lưu Nhậm Trọng nhìn thấy đạo kiếm ý mà Tần Phi xuất ra
kia giống hệt Thủy Tinh Không, kỳ thực đó chính là đạo kiếm ý mà
Thủy Tinh Không đã phong ấn vào trong !
"An Châu còn có rất nhiều việc phải xử trí, người theo Thác Bạt Liệt
đi thảo nguyên nhé, nếu rảnh con sẽ đến thảo nguyên thăm người. Một
thời gian, con sẽ sai người đưa thư cho Lôi Lôi, nói cho nàng biết người
đến thảo nguyên, hiện tại nàng cũng đang rảnh rỗi, cho nàng cùng đi
thảo nguyên phục thị người đi." Tần Phi nói ra.
Sắc mặt Tôn Hạc lập tức đại biến, dường như nghe phải chuyện kinh
khủng nhất thiên hạ, lão liên tục khoát tay nói: "Ngàn vạn lần đừng
làm thế, cứ tùy tiện tìm một nữ nhi nào đó đi thảo nguyên hầu hạ ta là
được rồi, nha đầu kia ta hiện tại đã không thể trêu vào nàng. Nếu nó
thật sự đến thảo nguyên, lão nhân gia ta đành phải cất bước bỏ chạy
thôi. ."
Tần Phi khẽ cười một tiếng, hắn chẳng muốn quản chuyện hai thầy trò
dở hơi này có gì bất hòa. Hắn cung kính xoay người cúi đầu chín mươi
độ như trước, nhất định phải hành đại lễ, sau đó mới nhẹ lướt đi.
Tôn Hạc đưa tay sờ sờ chiếc mặt nạ y như thật trên mặt, nhìn bóng
lưng Tần Phi biến mất trong mưa, đột nhiên thở dài, lẩm bẩm nói: