... ... ... ...
Tiểu Ngọc Nhi thả ra khay trà ở trong tay, xuyên qua sân nhỏ, trức
tiếp đến gian phòng của Tần Phi, đưa tay gõ cửa.
"Vào đi!"
Tiểu Ngọc Nhi đi vào gian phòng, đóng cửa lại, chắp tay sau thắt lưng,
dựa lưng vào cửa, dịu dàng nhìn Tần Phi cười, khẽ nói: "Tên thế tử
vương gia kia quả thật kém. Bổn cô nương mới chỉ dùng một thành
công phu, cũng đã làm cho hắn thần hồn điên đảo. Nam nhân như vậy,
thật sự quá nhàm chán."
"Cái gì?" Tần Phi đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm nghị trách mắng: "Ai
bảo ngươi trêu chọc hắn vậy?"
Tiểu Ngọc Nhi không hề sợ hãi Tần Phi, bước nhanh đến trước người
hắn, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Tần Phi, cười lạnh nói: "Tần tổng
trấn không muốn giết ta, cũng không bắt giam ta. Ta thích trêu chọc ai,
thì chọc người đó. Ngươi quản được sao? Sở Dương đến An Châu làm
tri phủ, ta liền giám sát hắn."
"Tốt, nói rõ mục đích của ngươi." Tần Phi thả công văn ở trong tay,
hai tay khoanh ở trước ngực, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Tiểu
Ngọc Nhi: "Nếu như không thể cho ta một câu trả lời thuyết phục, ta
liền đem ngươi đến La Quang, nếu rời La Quang nửa bước, ta liền
đem Cơ Như Tích cùng các nàng thay ngươi chịu tội."
Tiểu Ngọc Nhi kéo qua một cái ghế, thành thật hạ thấp người ngồi
xuống, khẽ nói: "Rất đơn giản, Sở Dương là ai, mọi người đều biết rõ.
Mục đích của ta là giúp ngươi, ngươi muốn tuyển người sắp xếp ở bên
cạnh Sở Dương, tiếp cận hắn, thám thính thực hư của hắn. Tìm người
khác không bằng tìm ta, nam nhân như Sở Dương, ta tùy tiện ném ra
ánh mắt cũng khiến cho hắn phải nói ra vanh vách."
"Sở Dương cùng với ngươi giống như không thù không oán sao?" Tần
Phi cười lạnh nói: "Bánh nướng không phải từ trên trời rơi xuống,
ngươi nghĩ tốt chỗ nào? Hay là ngươi từ trên người Sở Dương kiếm
được chỗ tốt?"