định một vấn đề nào đó hắn dường như thoát khỏi những ràng buộc,
trong đầu chỉ quan tấm đến vấn đề hắn cần suy nghĩ mà thôi.
"Tại sao lại quy hàng ngươi? Chúng ta là người nước Ngụy, sẽ không
quy hàng nước Sở."
Giọng nói Nhâm Bình Sinh mặc dù rất bình thản nhưng lại rất kiêu
ngạo: "Nếu như muốn quy hàng, năm xưa ta đã quy hàng rồi. Khi đó
hoàng đế Sở Quốc đưa ra điều kiện gì để chiêu hàng ta ngươi biết
không? Chủ soái đại doanh ở Giang Nam , quan tổng binh thủy binh
Sở quốc, hàm binh bộ thị lang, mười ngàn lượng vàng, một trăm ngàn
mẫu ruộng tốt... Những thứ khác ta cũng lười nói đến."
Ánh mắt trong suốt của Nhâm Bình Sinh rơi trên mặt Tần Phi, ý tứ
của hắn giống như là đang gây hắn vừa giống như cười nhạo : năm đó
điều kiện cao như vậy ta còn không đầu hàng hiện tại ta sẽ đầu hàng
ngươi, một ngũ phẩm tổng trấn nhỏ nhoi của Sát Sử Thính?
"Ta biết." Tần Phi thở dài nói: "Nhâm tướng quân, ta còn biết Sát Sự
Thính treo giải thưởng một ngàn lượng vàng cho cái đầu của ngài, còn
nếu như bắt sống được thì tiền thưởng gấp đối, phong quan ngũ
phẩm."
"Đầu của ta còn rất đáng giá." Nhâm Bình Sinh cười ha ha: "Nếu là
bán theo cân mà nói thì một cân cũng đáng giá hơn một trăm lượng
vàng đấy!"
"Nhâm tướng quân, còn có một vài vấn đề thực tế trước mắt, người có
thể để ta nói cho xong chứ?"
Tần Phi thành khẩn nhìn Nhâm Bình Sinh.
"Ngươi nói đi."
Tần Phi dừng lại một lát rồi nói : "Nhâm tướng quân, ngươi sinh ra là
một vị tướng tài, ở trên mặt nước tìm không ra đối thủ nhưng ngươi có
một vấn đề khó có thể vượt qua đó chính là năm tháng! năm đó một ít
binh lính lòng mang nặng cố quốc còn giữ lại được đến nay người trẻ
nhất cũng đã ngoài bốn mươi, chỉ một thời gian nữa thôi là trở nên già
yếu rồi. Mà ta nhìn thấy những đứa trẻ kia tuổi còn nhỏ, chắc cũng chỉ
mới sinh ra mấy năm gần đây mà thôi. Bọn chúng chỉ biết là được sinh