Tần Phi nhếch miệng cười một tiếng, vỗ vỗ bộ ngực: "Đó là đương nhiên,
nếu như nàng không nhìn được đến ta, vậy đó chính là thiệt thòi của
nàng..."
Đương nhiên, lời này vừa ra khỏi miệng, ngay lập tức là một tràng cười lớn
rộ lên.
"Đội xe hoa sắp đi qua rồi." Trên lầu ở tường thành, một vị nam tử trẻ
chừng hai mươi tuổi, một thân hoàng bào, chỉ về đầu phố ở phía xa, mỉm
cười khẽ nói: "Lát nữa, ta thật muốn xem sắc mặt của ngự sử đại phu sẽ là
cái dạng gì!"
Tiểu thái giám áo gấm mũ cao, thân mình lom khom, giọng the thé nói:
"Thái tử điện hạ! Chúng ta nghĩ là, thân phận người nhận được tú cầu càng
đê tiện, ngự sử đại phu sẽ càng khó coi. Ven đường có một đám ăn mày
quần áo rách rưới, dơ bẩn không chịu nổi, ai ui, hình như còn gãy một chân.
Chi bằng đem tú cầu ban cho hắn là được rồi!"
Mấy tên thị vệ và thái giám hầu hạ ở phía sau thái tử cũng không nhịn được
mà cười ra tiếng.
Trên mặt thái tử hiện lên ý cười, lắc đầu nói: "Tiểu An Tử, chủ ý này của
ngươi cũng không khỏi có chút quá tuyệt đi. Ngự sử đại phu là lão thần tử
đấy, dù sao người ở phố chợ cũng là dân đen, có là ăn mày hay không đối
với hắn cũng không khác nhau nhiều lắm. Chờ ta xem một chút, ta sẽ thay
hắn chọn một tên rể tốt!"
"Thái tử điện hạ xin coi chừng, người tới quá gần đầu tường, cũng phải đề
phòng ngộ nhỡ có cao nhân đánh lén." Một vị trung niên thân mặc bạch y
trầm giọng nói.
Thái tử chẳng hề để ý lắc đầu: "Có Chân thúc ở bên cạnh ta, trên đời này
còn ai có thể ám toán ta? Phụ hoàng không phải đã từng nói qua như thế
sao? Một người như Chân thúc sánh bằng thiên quân vạn mã, nhưng thà tổn
hại mười vạn tinh binh, cũng không muốn mất đi Chân thúc."
Bạch y trung niên sắc mặt bình tĩnh như nước, không vì hoàng đế cùng thái
tử tán dương mà bay bổng để mất hình tượng chút nào. Nhưng đối với câu
khen ngợi này, hắn cũng vô cùng thản nhiên thu lấy, đúng là như vậy, dõi
mắt từ Đông Đô cho đến thiên hạ, Bàng Chân đều có thể tự do lui tới. Thực