CHÍCH THỦ GIÀ THIÊN - Trang 1726

thay Tứ Hoàng tử mở mang tầm mắt, sau này Đại nội mật thám mà tra
hỏi không ra, cũng có thể sử dụng một phen.”
Theo lời Tần Phi, một ít quan quân Sát Sự Thính đã giải người vào
trong viện.
Mấy người này đều bị trói rất chặt, tinh thần uể oải, mặt mũi bầm dập,
xem ra đều đã bị thương một chút.
Nhưng Ngụy Bính Dần thấy bọn họ, sắc mặt liền trở nên khó coi. Mấy
người này, đều là thị vệ thân cận của hắn, tu vi của bọn chúng, tuyệt
đối không đến nỗi không chịu nổi một kích, nhưng đội quan quân Sát
Sự Thính đã bắt lại bọn chúng giải vào kia lông tóc cũng không có tổn
hao gì, bước đi vui vẻ, giống như mới vừa vào rừng bắt con thỏ vậy.
Con ngươi Ngụy Bính Dần dần sáng lên, những người kia tiến vào hậu
viện, theo thói quen nhìn quanh, nhanh chóng chiếm cứ lối ra vào vị trí
có lợi nhất. Mỗi người đều nhìn như không để ý mà tùy tiện đứng,
nhưng trong mắt người trong nghề, động tác của bọn họ chuẩn xác mà
chứa đựng sức bùng nổ lớn, một khi phát sinh chuyện bất thường, bọn
họ có thể tùy thời mà chuyển sang tư thế tác chiến, phản kích thành
công kẻ địch.
Người như vậy mà không phải là đi từ núi thây biển lửa mà ra, ai tin?
“Chấp Hành Ty?”
Ngụy Bính Dần thản nhiên hỏi.
Tần Phi nhún vai: “Tứ Hoàng Tử kiến thức rộng rãi, vừa nhìn đã biết
là Chấp Hành Ty. Thật ngại quá, ta biết mấy thị vệ này của ngài đều là
cao thủ. Tất cả mọi người đều là người văn nhã, ngài là Hoàng tử, ta
dù thế nào cũng xem như là một đại quan. Nếu như ở chỗ này đánh
đến biển kêu núi gọi (sơn hô hải khiếu), lừa kêu ngựa hí thì không hay
ho gì. Để cho người bên ngoài nghe thấy được, còn tưởng trong viện
giết heo không biết chừng!
Vài thủ hạ Chấp Hành Ty của ta am hiểu nhất là đánh lén (nguyên
văn: Muộn côn phách hắc), cho nên, ta liền để cho bọn họ bắt thủ hạ
của ngài, đúng thật là dễ như trở bàn tay…”
“Ngươi định làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.