CHÍCH THỦ GIÀ THIÊN - Trang 1811

vẫn không để ý dùng ống tay áo dơ để lau, lại đem chà lên mặt làm cho
càng thêm đen...
"Ha ha ha ha..." Liễu Khinh Dương đột nhiên cất tiếng cười to, cười
đến gập cả người.
Đường Ẩn vẫn lẳng lặng nhìn thẳng vào lão, ấn đường hướng vào một
mảng không gian trống rỗng phía trước, bỗng nhiên ngưng xuất ra
một cây châm dài. Khoảng cách hai người gần nhau như vậy, nếu
châm dài đột nhiên tập kích, Liễu Khinh Dương liệu có thể tránh nổi
một kích của đại tông sư sao?
Châm đã đâm ra, nhanh hơn cả điện!
Liễu Khinh Dương lại rất chậm rãi, lão từ tốn đưa cánh tay đang lau
mồ hôi lên, hai ngón tay chìa ra, đem cây khí châm sắc bén kia kẹp vào
trong tay, sau đó nó liền tiêu thất vô tung.
"Thì ra chính là như vậy?" Liễu Khinh Dương cười nói.
"Vốn chính là như vậy" Đường Ẩn lặng lẽ nói.
"Đa tạ!" Liễu Khinh Dương hạ thấp người cảm tạ.
"Tạ ơn cái rắm!" Đường Ẩn giận tím mặt, một phát nắm lấy bả vai
của Liễu Khinh Dương, khoác lấy vai kéo lại trước mặt, phẫn nộ quát:
" Thân làm huynh đệ, có kiếp này không có kiếp sau. Lời này chính là
ta nói với ngươi vào thời điểm chạy nạn. Hiện tại lại để cho ngươi
hướng tới ta cúi người nói tạ ơn sao?Ta...con mẹ nó..." Đường Ẩn
mắng thuận miệng, hầu như là muốn trách mắng câu kia đem thanh
danh bốn nước Đường Ngụy Sở Ngô ra mắng, nhưng suy nghĩ lại, Liễu
Khinh Dương là huynh đệ, mình nếu là mắng câu kia thì bẩn quá,
chung quy lại thì cũng mạo phạm trưởng bối, thành ra liền nuốt vào
hai chữ cuối cùng.
"Vừa đặt chân vào cảnh giới đại tông sư, vẻ giả dối lại tái phát rồi."
Đường Ẩn hừ lạnh một tiếng.
Liễu Khinh Dương mới chỉ làm nửa lễ liền bị ngăn trở lại, bất đắc dĩ
đứng thẳng người thì thào: "Ta cho rằng khi đặt chân lên cảnh giới đại
tông sư, như thế nào cũng khiến cho trời đất biến sắc, mây đen quay
cuồng, tuyết trắng bay tán loạn...Nếu không phải thế thì cũng phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.