nhớ được gì nhiều, bằng không Đường Hiên cũng sẽ không đến nay mới
biết!
Đường phu nhân u oán thở dài nói: "Duyên cớ trong đó, tương lai bản thân
ngươi sẽ tự biết. Ta là mẹ cũng không muốn nhiều lời! Nhưng mà, ngươi
phải biết rằng, người đàn bà kia, trước lúc mất tích cũng đã có có bầu. Nếu
nó không phải là đột nhiên mất tích mà là gả cho cha ngươi, sinh hạ ra đời.
Ngươi. . . sẽ không được coi là con trai trưởng, nhiều nhất cũng chỉ là
trưởng chi thứ mà thôi."
Vẻ mặt Đường Hiên kích động, nhìn không ra là giận hay là hận, một hồi
lâu mới thấp giọng nói: "Mẫu thân đại nhân, người đàn bà kia vì sao lại mất
tích?"
Đường phu nhân cười khổ lắc đầu: "Ta cũng không rõ, cha ngươi lại ngậm
miệng không nói. Tuy vậy, khi đó biết tin nó mang thai. Gia nương suy nghĩ
rất nhiều biện pháp sau này tìm được cơ hội ta hạ ít thuốc độc vào trong đồ
ăn, chất độc này nghe nói là có thể giết chết đứa con trong bụng. Ta không
thể nào bỏ thuốc tại Đường phủ, bởi vì ngươi cha hầu như mỗi bữa cơm đều
cùng ăn với nó. Lần đó, nó đi ra ngoài dự tiệc, cuối cùng ta cũng chờ được
cơ hội. . . Nó ăn hết bữa cơm kia liền mất tích! Nhiều năm như vậy không
thấy tung tích."
Hai mẫu tử im lặng một lúc, ánh nến trong phòng nhẹ nhàng nhảy múa, mặc
dù cửa sổ đã đóng, tuy nhiên giống như có gió lạnh thổi qua, làm người ta
phát rét.
"Đốt nó đi!" Đường phu nhân nhàn nhạt phân phó nói: "Ta không bao giờ ...
muốn nhìn cái vườn này nữa!"
Đường Hiên gật đầu, ngay sau đó Đường phu nhân đứng dậy rời đi. Dịch
Tiểu Uyển rút bàn tay đang trong tay Tần Phi, ngón tay ngọc nhỏ dài viết
trên lưng hắn: "Đi thôi!"
Tần Phi đang muốn viết chữ, bàn tay Dịch Tiểu Uyển đưa lên miệng Tần
Phi một hoàn thuốc hơi cay hơi đắng, chính nàng cũng ngậm một viên ở
trong miệng, ngay sau đó nàng bóp vỡ một hoàn thuốc, một mùi thơm ngát
bay vào chóp mũi Tần Phi. Đường Hiên dưới xà nhà, vừa cầm lấy giá cắm
nến, thân hình bỗng nhiên thoáng một cái, mềm oặt ngã xuống đất.