Đào Viên là khu vườn lớn nhất của Đường phủ, nơi này cũng là nơi ở của
Đường Ẩn và phu nhân. Bây giờ mặt trời là lên cao, trong Thính Đào Viên
lúc này có rất ít người, Liễu Khinh Dương đang cùng Đường Ẩn đánh cờ
thì nghe thấy tiếng bước chân, Liễu Khinh Dương ngẩng đầu lên nhìn rồi
liền cười nói: "Tần Phi tới!"
Tần Phi đặt mấy hộp lễ vật xuống đất rồi chấp tay nói: "Vãn bối Tần Phi ra
mắt Liễu tổng quản, mấy hộp lễ vật này là lệnh lang tự mình lựa chọn, vậy
nên chắc sẽ hợp ý ngài."
Đường Ẩn chậm rãi xoay người lại nhìn Tần Phi, ánh mắt của lão sâu sắc
và bình tĩnh, thần sắc không rõ là đang mỉm cười hay lãnh đạm. Người đàn
ông này là một trong những người có quyền thế nhất Sở Quốc, lão vẩy vẩy
tay đồng thời cất cao giọng nói: "Tần Phi, tới đây ngồi."
"Đa tạ Đường đại nhân, nhưng mà chức quan của Tần Phi quá thấp không
có đủ tư cách ngồi cùng bàn với Đường đại nhân." Tần Phi không hề khách
khí cự tuyệt Đường Ẩn sau đó liền hỏi ngược lại: "Không phải nói Thành
Tín đang ở đây sao? Hắn đâu rồi?"
Đường Ẩn mỉm cười nói: "Đường gia không lừa ngươi, Thành Tín hiện
đang ở cùng với lũ hậu bối của Đường gia phía sau vườn hàn huyên tán
dóc." Ngay sau đó ánh mắt Đường Ẩn nhìn sang phía Liễu Thiên Kỳ dặn
dò: "Đưa cô nương này đi tới sảnh trước dùng điểm tâm đi. Còn những
người khác có thể đi ra ngoài!"
Lời của Đường Ẩn không người nào dám phản bác lại, Liễu Thiên Kỳ quay
sang ra lệnh cho đám nô bộc đi ra ngoài rồi mời Lôi Lôi đi. Thính Đào Viên
rộng lớn như vậy mà bây giờ chỉ còn lại Tần Phi, Đường Ẩn, Liễu Khinh
Dương.
Đường Ẩn thở dài một hơi rồi nói thẳng: "Ta biết ngươi nhất định có rất
nhiều việc muốn hiểu rõ. Hôm nay nếu đã tới đây thì ngươi muốn hỏi gì thì
hỏi thẳng đi."
Tần Phi chậm rãi đi tới vài bước cẩn thận nhìn Đường Ẩn, hắn rất muốn
biết người đàn ông trước mặt này rốt cuộc có bao nhiêu chuyện cùng với
mẹ mình mà mình không biết?