Hừ, không 100 cũng 99. Về sau, chỉ cần bổn thiếu gia đi đến đâu, ma
tặc trông thấy liền chuồn luôn..."
Hà Khôn vốn dĩ tưởng mình đã khoác lác lắm rồi rồi, không nghĩ tới
gia hỏa này không biết xấu hổ không để ý đến lễ nghĩa liêm sỉ, ngay cả
nói dối vô sỉ như thế cũng có thể nói ra. Mình có ý tốt chỉ nói chém hơn
mười, hai mươi thủ cấp, hắn lại dám nói không 100 cũng 99, không
phải là muốn dìm Hà thiểu xuống sao?
Hà Khôn cuốn cuốn tay áo, chuẩn bị tiến lên giáo huấn gia hỏa khoác
lác coi trời bằng vung này bỗng nhiên chỗ góc cua ở thang lầu có người
hoan hô nói: "Tần Trấn đốc, Phồn tổng trấn, Lý tổng binh, Tùy đôn
đốc, các ngươi đã tới?"
Hà Khôn lập tức đổi một khuôn mặt tươi cười, bước nhanh tranh đứng
ở đầu cầu thang, kính cẩn đón bốn người đi vào quán rồi lập tức ưỡn
ngực hóp bụng đứng một bên Tần Phi, hắn chợt cảm thấy mình so với
các thiếu gia binh khác cao hơn một bậc.
"Tần Trấn đốc!" Có thiếu gia đã từng cùng Tần Phi, Đoan Vương
uống rượu một chỗ nên nhận ra Tần Phi liền tiến lên thi lễ nói chuyện:
"Lúc nãy Hà thiểu nói hắn chém được hơn mười thủ cấp, có thật như
vậy không?"
Tần phi thản nhiên liếc Hà Khôn, Hà Khôn mày dạn mặt dày mở
trừng hai mắt nhìn Tần Phi.
Phồn Đóa Nhi che miệng cười nói: "Đều là thật, quân công Lang Nha
đội được tấu lên trên, chém ít nhất một đầu, cũng có mười hai cấp."
Lại nói, ngày đó cơ nỏ diệt vô số địch, Ma tộc lưu lại thi thể thật sự quá
nhiều, cộng thêm người man tộc chết trận, thủ cấp gần 2000 cái. Mà
Trấn quân mã đệ nhất đã bị Tần Phi dọa chạy, nhiều công lao như vậy
lại tiện nghi cho Lang Nha đội, những thiếu gia binh kia không đồng ý
phương thức phân phối bình quân, liền dùng những thủ cấp Ma tộc
kia làm tiền đặt cược, hung hăng xóc đĩa đánh bạc. Người thắng lớn ít
nhất hơn trăm thủ cấp, người thua nhiều cũng chỉ còn lại khoảng mười
hai thủ cấp!