bất trắc này; đó chính là cảm giác sợ hãi, nỗi cô đơn, sự thất bại, và cảm giác
không thể chia sẻ cùng ai. Quan trọng hơn, phản ứng của bạn trước những
thử thách ấy sẽ rất giống với những phản ứng mà tôi đã có nơi trại giam này
– tất cả chỉ vì một mục đích tưởng chừng như rất bình thường, đó là được
tồn tại.
Bạn phải có những phẩm chất gì cho phép mình sẽ sống sót nơi trại giam?
Hãy tạm ngưng tại đây một lát, suy nghĩ về câu hỏi này, và viết ra bên lề của
trang giấy này ít nhất năm phẩm chất khác nhau cần thiết cho sự tồn tại.
(Nếu những điều bạn viết là niềm tin, sự tận tụy, hay sự cống hiến, nghĩa là
bạn đã giải được mật mã cho câu trả lời rồi đấy.)
Khi đã sống được theo cách của mình trong những tháng đầu tiên, rồi nhiều
năm tiếp theo trong chốn lao tù, tôi nhận ra rằng trước đây chính cha mẹ tôi,
những nhà truyền giáo, những người lãnh đạo trẻ tuổi, và những người thầy
đã trang bị cho tôi những công cụ nền tảng để có thể tồn tại trong cuộc sống
này. Những kỹ năng đã cứu tôi trong cuộc sống lao tù đó có liên quan đến hệ
giá trị mà tôi có được: đó là sự chính trực, và đức tin vào tôn giáo, ý nghĩa
hơn nhiều so với bất kỳ những gì tôi đã học được từ trường lớp.
Những gì tôi nói có phần nào giống với cuộc sống của bạn không? Có thể
bạn sẽ gục ngã trước những nghịch cảnh mà bạn đang phải đối mặt, cũng
giống như tôi, đáng lẽ đã không thể vượt qua sáu năm ròng rã khổ ải trong
nhà tù. Còn bây giờ, chúng ta hãy làm một cuộc thử nghiệm: đến một lúc
nào đó, khi bạn gặp phải một vấn đề lớn lao, hãy mở lại trang sách này và
đọc, nhưng không phải đọc bài viết của tôi, mà đọc những gì bạn đã có lần
viết bên lề trang sách. Bạn sẽ nhận thấy cũng những phẩm chất mà bạn đã
ghi lại nơi đây, chẳng những rất hữu ích khi bạn không may phải sống cảnh
tù đày lao ngục như tôi năm ấy, mà chắc chắn sẽ còn hữu ích hơn nữa khi
bạn gặp phải những trở ngại trong cuộc sống hàng ngày.
- Charlie Plumb
Hãy nhớ rằng mỗi người trong chúng ta đều đã từng một lần vấp ngã.
Đó là lý do tại sao chúng ta cảm thấy được an ủi khi cùng nắm tay nhau
bước đi.
- Emily Kimbrough