“Oh, I’m so sorry.”
“Yeah, me too. I loved him very much! But it’s my little brother I’m most
worried about. He’s taking it real hard.”
I suddenly realized what we’d really been talking about was the most
important work we ever face: living, loving and growing in spite of
heartbreak. When we said good-bye in Dallas airport, the boy shook my
hand and thanked me for being his “airline teacher.” And I thanked him for
being mine.
- Dan S. Bagley
Việc quan trọng
Những hành khách cuối cùng bước lên chuyến bay từ Seattle đến Dallas là
một phụ nữ cùng ba đứa trẻ, các con của bà ấy. Tôi nghĩ bụng: “Cầu cho họ
đừng ngồi gần mình, mình có quá nhiều việc phải làm.” Vậy mà chỉ một lúc
sau, đứa bé gái độ chừng 11 tuổi và thằng em trai khoảng 9 tuổi của nó đã
leo sang chiếc ghế trống bên cạnh chỗ tôi ngồi, trong khi người phụ nữ kia
và đứa bé trai 4 tuổi vẫn ngồi ở phía sau. Gần như ngay lập tức, hai đứa lớn
bắt đầu tranh cãi với nhau trong khi đứa nhỏ phía sau lâu lâu lại đá vào lưng
ghế của tôi. Chốc chốc, đứa bé trai lại hỏi chị nó: “Mình tới đâu rồi chị?”.
“Có im đi không thì bảo!” cô chị gắt gỏng và tiếp theo đó là một loạt những
câu hỏi vặn vẹo và cằn nhằn của hai đứa nhỏ.
“Trẻ con chẳng hề có khái niệm gì về những công việc quan trọng cả,” tôi
nghĩ thầm và im lặng chịu đựng tình huống khó chịu này. Nhưng rồi, trong
tôi lại xuất hiện một suy nghĩ hoàn toàn khác, xuất phát từ trái tim của một
người cha, trái ngược hẳn với những bực dọc tự nãy đến giờ - rất rõ ràng:
“Chúng nó cũng đáng yêu lắm đấy chứ!”. Nhưng ngay lập tức, tôi lại tự
chống chính mình: “Nhưng mấy đứa trẻ này phá phách quá, mà mình lại còn
rất nhiều việc quan trọng cần phải làm”. Nhưng tiếng nói bên trong tôi một