CHICKEN SOUP FOR THE SOUL - TẬP 3: CHIA SẺ TÂM HỒN VÀ QUÀ TẶNG CUỘC SỐNG - Trang 63

lần nữa lại vang lên: “Hãy yêu thương chúng như chính con bạn”.

Để trả lời cho câu hỏi cứ lặp đi lặp lại của thằng bé: “Chúng ta đang ở đâu
vậy chị?” tôi mở màn hình phía trước mặt sang bản đồ có cập nhật lộ trình
bay thay vì chú tâm vào công việc quan trọng của mình.

Tôi bắt đầu giải thích cho chúng nghe hành trình của chuyến bay, tôi chia nó
ra thành nhiều chặng, mỗi chặng kéo dài 15 phút và chúng tôi cùng ước tính
khi nào thì chuyến bay sẽ hạ cánh xuống Dallas.

Chẳng bao lâu sau đó, hai đứa trẻ thay nhau kể cho tôi nghe về chuyến đi
đến Seattle là để thăm cha của chúng đang nằm trong bệnh viện. Trong lúc
nói chuyện, chúng không ngừng hỏi tôi thế nào là hàng không, hàng hải,
khoa học, và quan niệm của người lớn về cuộc sống - những điều mà chúng
đã từng được nghe hoặc thấy qua ở đâu đó. Thời gian trôi qua thật nhanh, và
công việc “quan trọng” của tôi vẫn chưa thể hoàn thành được.

Lúc máy bay chuẩn bị hạ cánh, như chợt nhớ ra điều gì đó, tôi liền hỏi thăm
tình trạng sức khỏe của cha bọn trẻ. Chúng trở nên im lặng, đứa bé trai khẽ
nói: “Cha cháu mất rồi.”

“Chú rất tiếc.”

“Vâng, cháu cũng vậy. Cháu thương cha cháu lắm, chú ạ! Nhưng người cháu
lo lắng nhất chính là đứa em nhỏ của cháu. Em cháu đang rất buồn.”

Tôi chợt nhận ra những điều chúng tôi đang nói đến mới thật sự là công việc
quan trọng mà chúng ta luôn phải đương đầu: đó là tiếp tục sống, yêu
thương, và trưởng thành thay vì cứ mãi đau khổ. Khi chúng tôi chào tạm biệt
nhau ở sân bay Dallas, cậu bé bắt tay và cám ơn vì tôi đã làm “thầy giáo trên
máy bay” của cậu; và tôi cũng cảm ơn cậu vì đã làm thầy giáo của chính tôi.

- Dan S. Bagley

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.