Kazimierz Korkozowicz
Chiếc măng - tô trắng kẻ ô vuông
Dịch giả: Thu Hạnh
Phần 3
Khi chỉ còn lại một mình với thiếu úy Ghéc-xơn, Vưđ-ma đẩy chiếc ghế
đang ngồi ra xa bàn một tí, rồi hỏi:
- Thế nào, nhà tội phạm học thiên tài, ý kiến ngài ra sao?
- Về Bê-let-xki ấy à?
- Không. Về những kết quả của nhóm ngài cơ!
- Dấu tay đã đưa đi giám định. Sơ đồ của tòa nhà tôi đang cầm đây. Ur-ba-
ny-ac hôm qua quả nhiên có đến gặp bà bác sĩ nha khoa, sau mười giờ. Bà
ta xác nhận: đúng là bị viêm màng xương. Vì chỗ sưng không lấy gì làm
trầm trọng lắm, nên bà ấy đã tiến hành vô hiệu hóa, hay nói nôm na là nhổ
béng cái răng đau đi.
- Dựa vào đâu mà bà bác sĩ chẩn đoán như vậy?
- Tôi không hỏi, nhưng đại để chắc chỉ thế này thôi: gõ gõ vào răng vài ba
cái, nếu bệnh nhân không nhảy dựng lên, thế là xong – nhổ.
- Nhưng thường người ta phải chụp X quang kia mà.
- Chỉ khi nào bệnh nhân không rên rỉ kêu đau kia.
- Nhưng giả vờ kêu rên thì khó gì.
- Xin anh nhớ cho: bà ta không đa nghi như tôi với anh. Hơn nữa, bà ấy làm
thế nào mà đoán được tầm quan trọng của cái răng sâu ấy?
- Thôi được, bây giờ mà nói đến chuyện đó cũng bằng thừa: muộn quá rồi!
Tốt hơn là anh hãy nói xem nào: cái gì là mấu chốt trong vụ này?
- Điều đập ngay vào mắt là: bọn gian đã biết rõ tiền vẫn nằm trong tủ sắt.
Nghĩa là bọn chúng phải có tay trong ngay tại nhà máy này.
- Có nhất thiết phải thế không? Chuyện hoãn phát lương thì cả nhà máy ai
mà chẳng biết – Vưđ-ma đưa mắt lườm người thiếu úy.
- Dẫu sao đó vẫn là sự thật. Một vụ làm ăn lớn, như vụ trộm này, đòi hỏi
phải được tổ chức và chuẩn bị hết sức chu đáo. Nghĩa là cái tin hoãn phát
lương, nhận được một cách đường đột – một cái tin như thế thì đừng hòng