gối lên cánh tay, thở đều, mắt nhắm nghiền, hệt như là vẫn ngủ say.
Cô gái thận trọng lay vai Ca-rôn, rồi lại gọi:
- Ca-rôn… nào, anh Ca-rôn…
Và chỉ thoáng sau, Ca-rôn đã hiểu ngay rằng trên giường lúc này chỉ còn
mỗi mình mình. Rồi có tiếng cô gái nhấc ống nghe lên, quay số. Anh đâm
nghi, nên vẫn quyết định cứ giả vờ ngủ tiếp.
Anh hé mắt. Căn phòng lúc này mờ mờ một thứ ánh sáng màu trắng bạc, vì
ánh đèn đường vẫn Lenm-pit-xki lỏi qua tấm rèm cửa sổ hắt vào. Anh thấy
An-ca đang lúi húi bên máy điện thoại. Ánh sáng còn đủ tỏ đến mức anh
vẫn nhìn rõ được những con số trên đĩa máy.
Bên tai Ca-rôn văng vẳng những câu nói đứt đoạn:
- … Ở chỗ con bạn… trên phố Ô-khô-ta. Bọn này vừa đi bát phố về… Thôi
đi, dẹp cái trò ghen tuông ngu ngốc ấy đi… Ừ… hiểu rồi… - Tiếp đó,
giọng cô gái đầy vẻ thảng thốt: - Đã bảo nghe rõ rồi, số nhà hăm sáu…
Nhưng cái phố Gra-đô-va ấy nằm ở xó nào hả?... Thôi được, em sẽ đến…
Thoáng sau đã nghe thấy tiếng cô gái đặt nhẹ ống nghe xuống. Rồi An-ca
chui vội vào chăn, ôm ghì lấy cổ anh, kéo lại phía mình. Bây giờ thì chẳng
cần gì phải giả vờ nữa, vì đã có cớ để thức giất.
Chẳng bao lâu sau, Ca-rôn đã thật sự thiếp đi, chìm vào một giấc ngủ say
sưa, không mộng mị.
Đến khi tỉnh dậy, anh lại thấy đang nằm một mình. Nhìn đồng hồ: đã tám
giờ. Anh choàng dậy, hối hả ra đi, chỉ kịp nhận thấy trên bàn một mẩu giấy
ghi nguệch ngọac mấy chữ: “Chào anh – An-ca”.