CHIẾC MĂNG - TÔ TRẮNG KẺ Ô VUÔNG - Trang 76

gì đây?
- Tôi chợt nhớ là trong sổ đăng ký ở chỗ bà đây thường vẫn ghi địa chỉ
thường trú của khách. Thế là tôi vội vàng lên tàu, đến đây tìm bà…
- Chỉ vì cái địa chỉ ấy mà anh đến tận đây sao?
- Tôi làm sao lại có thể để mất một cô gái như thế được kia ạ.
- Tìm đến phòng chỉ dẫn ở Vác-xa-va có phải tiện hơn không nào?
Câu hỏi ấy thì ngay từ lúc còn ở nhà, mình đã chuẩn bị sẵn trước rồi nên
bình tĩnh đáp ngay:
- Thế bà tưởng tôi không đến đó sao? Khốn nỗi, phụ nữ có cái tên như cô
ấy phải đến hàng chục. Với lại tôi không biết chắc: An-ca có phải là cái tên
thân mật để gọi An-na hay không.
- Chà, trai trẻ có khác! – bà chủ cười khanh khách và đứng lên – Anh chờ
cho một lát nhé, tôi tìm được ngay đây.

Bà trở lại với quyển sổ bìa đen trong tay rồi đặt nó xuống trước mặt mình.

Có được địa chỉ, mình trở về Vác-xa-va ngay với hy vọng là cuộc truy lùng
cô ả đáng nguyền rủa này chỉ nay mai thôi sẽ mang lại kết quả. Mình cũng
mừng thầm là đã gặp may vì chỉ còn sáu ngày nữa là Tê-rê-da đã trở về.
Mình đến nhà lúc gần nửa đêm nên không thể tính ngay đến chuyện đi
thẳng đến cái địa chỉ vừa tìm được trong quyển sổ đăng ký khách thuê
phòng của nhà nghỉ trọ.

Sáng hôm sau, mình vội vã lên đường ngay.

Mở cửa cho mình là một bà đứng tuổi, bé nhỏ và gầy gò, mái tóc quăn trên
đầu đã đỉêm bạc. Mặt bà đầy những nếp nhăn nhưng đôi mắt vẫn còn giữ
được vẻ trẻ trung thời con gái.
- Gì mà bấm chuông bấm chiếc ầm ĩ lên thế - bà nói gắt gỏng thay cho câu
chào, vì quả thật mình giữ tay trên nút bấm chuông có hơi lâu do lòng phấn
chấn.
- Xin bà vì chúa mà thứ lỗi cho. An-ca có nhà đấy chứ ạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.