CHIẾC MĂNG - TÔ TRẮNG KẺ Ô VUÔNG - Trang 85

khu nhà đang kháo ầm lên về chuyện đó… Nhờ bà con hàng xóm mà cậu
này hay tin đấy.
- Khủng khiếp quá! Khó mà tin được – An-ca cảm thấy choáng váng như
sắp ốm – Ông Di-u-tếch, tôi chẳng còn nuốt nổi một thứ gì nữa đâu. Ông
chỉ cho một cốc vốt-ka và tách cà phê thôi nhé.
Thấy mặt cô gái tái nhợt, người hầu bàn vội trở gót quay đi và chỉ một phút
sau đã mang những món cô gái vừa đặt tới. Rồi, khi cô gái vừa lấy tiền ra
trả và châm thuốc hút, thì ông ta liền tiến ngay sau bức bình phong, dùng
che lối vào của gian bếp. Ông ta gật gật mấy cái liền để gọi cô bán hàng lại
và bảo khẽ:
- Va-xka, cô trông chừng hộ tôi mười lăm phút nhé! Tôi đảo lại đằng kia tí
rồi về ngay đấy – và không đợi cô kia trả lời, ông ta đã cởi phăng ngay
chiếc blu-dông trắng ra, khoác áo vét-tông vào.
- Được, nhưng phải nhanh chân lên đấy. Muốn “cua” con bé kháu khỉnh kia
chứ gì?
- Đâu dám. Ruột gan tôi còn ở chỗ khác kia. Tôi sẽ quay lại ngay đấy –
Ông ta đẩy cái bình phong cho hẹp lại một chút nữa và nhìn vào phòng ăn.

Thấy An-ca đã đứng lên, ông ta liền ba chân bốn cẳng lao ra cổng. Rồi
không để lỡ một giây, ông ta theo sát cô, trà trộn trong đám đông, nhưng cố
không để cho mái tóc màu sáng mất hút khỏi tầm mắt.

PHẦN 17
- Từ giờ trở đi chắc tôi chằng còn được yên thân lấy một phút nào nữa đây?
– bà dì của An-ca vừa lầu bầu, vừa đưa Vưđ-ma vào phòng khách. Từ cái
hôm con bé hư thân ấy trốn đi đến giờ, không hôm nào là hôm không có
người đến đây.

Chẳng buồn để ý đến lối tiếp đón đó, Vưđ-ma cứ chắp tay sau lưng, thản
nhiên đi đi lại lại trong phòng, chăm chú ngắm những pho tượng sứ bé bé,
xinh xinh bày la liệt khắp nhà.
- Những đồ chơi be bé kia, nom thế chứ bây giờ có giá lắm đấy – anh nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.