Tới nơi Lý Giang vào trại nghỉ mệt, Mộng Như cũng bước xuống xe gỗ
dạo chơi... nàng nghĩ " Quả thật không khí trong rừng thật dễ chịu, quyết
định này của ta đúng là không sai mà... đã lâu rồi từ khi tới cái nơi này ta
chưa bao giờ thoải mái như thế... tận hưởng nào ".
Vì là buổi chiều nên không khí trong rừng cũng bắt đầu trở lạnh, Mộng
Như đi dạo một hồi cũng cảm nhận được hơi lạnh nên quay trở lại trại... tới
đây thì nàng mới có suy nghĩ " Khoang đã tối nay mình phải ngủ ở đâu...
sau lại quên chuyện này nhỉ, khốn thật mà ". Nghĩ như thế rồi nàng ra quyết
định tới trại của hoàng thượng cầu xin hắn vậy.
Mộng Như lén lúc vào trại của Lý Giang, đúng lúc hắn không có trong
trại nên đành ngồi đợi... nàng chờ đến sốt ruột cuối cùng thì hắn cũng về
rồi, Lý Giang vừa bước vào trại thì đã ngạc nhiên khi thấy một nữ tử đứng
quay lưng với hắn, dáng vóc lại rất quen thuộc... để phòng thích khách hắn
rút kiếm kề cổ nàng " Ngươi là do ai phái đến ".
Mộng Như do bị thanh kiếm kề cổ của Lý Giang mà dọa đến sợ " Là
thần thiếp đây mà... Thần thiếp sợ hoàng thượng một mình nơi rừng sâu
nguy hiểm nên lén đến cùng người ". Lý Giang rút kiếm lại và ngồi lên ghế
" Hoàng hậu quả thật to gan, chốn cung đi chơi là một tội, hành thích
đếvươnglà một tội lại thêm trái lệnh ta là một tội nữa... chắc ngươi chê cái
ngôi vị hoàng hậu này rồi đúng chứ ". Mộng Như nhanh trí đáp lại " Thần
thiếp biết bản thân phạm phải nhiều tội, nhưng ta chỉ là lo cho người nên
mới đích thân tới đây mà... hoàng thượng anh minh xin tha tội cho thiếp " -
Mộng Như vừa nói biểu cảm không ngừng làm nũng.
Bản thân có chút hơi mệt vì chuyến đi đường dài nên không quan tâm
nhiều đến nàng hắn lơ nàng đi rồi nói " Tạm thời ta chưa xử tội nàng... đợi
đến khi về hoàng cung rồi tính, giờ thì nàng lui đi ". Mộng Như mừng vì
không bị kết án liền nhưng nàng lại bâng khuâng về chuyện chỗ ngủ " Ở
đây toàn là nam nhân, hoàng thượng bắt thiếp phải đi đâu đây, chưa kể thiếp
là hoàng hậu của người cũng phải giữ thể diện cho người chứ ". Lý Giang