CHIẾN LANG - Trang 111

Nô lệ trong doanh nô lệ đừng nói đến ngựa, ngay cả lều cũng không có.
Vậy mà những kẻ đã chết này lại được chôn cả lều theo.

Làm vậy thật vô lý, cô nghĩ không chỉ mình cô có suy nghĩ này thôi. Cô
thấy gương mặt A Lợi Lạp vặn vẹo, mắt lóe lên sự phẫn nộ; thấy Da Luật
Thiên Tinh lấy khuỷu tay thụi anh ta một cái, ý bảo anh ta che giấu biểu
cảm trên mặt đi.

Đại đa số binh lính không được hưởng loại đãi ngộ này, nhưng dù sao họ
cũng có ngựa để cưỡi. Đương nhiên, đãi ngộ cho kẻ địch càng kém hơn, tên
phù thủy kia chỉ sai nô lệ tập trung thi thể lại rồi đốt.

Khi trở lại doanh trại, cô đã không còn chút đói bụng nào nữa, mọi người
cũng vậy.

Điều khiến cô kinh ngạc là khi trở về, cô phát hiện trong doanh nô lệ có
thêm một cái lều tròn. Bên ngoài lều cắm một cây thương, phía trên quấn
một tấm vải nỉ màu đen. Cô hỏi thăm, A Lợi Lạp mới nói cho cô biết nơi
đó là lều của người bị thương, sắp chết.

Không ai tới gần nơi đó, dù A Lãng Đằng cho phép bọn họ đưa người bị
thương về, nhưng không ai biết cách chăm sóc bọn họ. Nhiều người ốc còn
không mang nổi mình ốc, hơn nữa đa số mọi người đều sợ vào đó sẽ bị lây
mùi chết chóc.

Cô nhìn căn lều tròn, một lúc lâu sau, cô bưng bát cơm của mình tới đó.
Không ai ngăn cản cô, nhưng tất cả đều dõi nhìn cô.

Trong lều rất đơn sơ, còn rách rưới hơn lều của A Lãng Đằng rất nhiều.
Những người bị thương có ngồi có nằm, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên đau
đớn, trong không khí tràn ngập mùi vị của cái chết.

Cô đưa bát cháo sữa ngựa cho người ở gần nhất sau đó đi ra ngoài, về lều
của quái vật lấy thùng nước và thuốc mang đến nơi này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.