CHIẾN LANG - Trang 135

Cô đột nhiên cảm thấy tức giận, vô cùng tức giận. Hận bản thân không
xuống tay được, hận chính mình vô dụng.

Nước mắt xấu hổ trào lên, đầy trong hốc mắt.

"Cô đã thấy tình cảnh trong doanh nô lệ rồi đấy, ta sớm hay muộn cũng sẽ
chết, sớm muộn gì cũng sẽ có người báo thù cho cô, không phải hôm nay
thì là ngày mai, không phải tháng này thì là tháng sau. Ta bị cô giết hay bị
người khác giết cũng chẳng khác gì nhau."

Gió đêm, lướt qua góc áo hai người, thổi mái tóc rối của hắn.

Hắn nhìn xuống cô, trong khoảnh khắc này vẻ mặt hắn dường như vô cùng
mỏi mệt.

Hắn nói đúng, cô biết trong quân doanh hắn không được người ta thích.
Các nô lệ căm ghét hắn bởi vì hắn là thủ lĩnh đám nô lệ; người Mông Cổ
cũng ghét hắn bởi danh tiếng của hắn quá lớn, sợ hắn đoạt công lao. Ở nơi
nguy cơ bủa vây tứ phía như vậy, lúc nào cũng có thể mất mạng.

Sau đó, chẳng biết từ lúc nào, hắn đã giơ tay lên. Cô run lên một cái, nhưng
vẫn không ra tay.

Hắn cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô, chậm rãi gỡ thanh đao trong
tay cô ra, đút lại vào vỏ.

Cô không phản kháng, cô biết phản kháng cũng vô dụng. Nếu hắn muốn,
giết cô là chuyện dễ dàng, sức cô hoàn toàn không địch lại hắn.

Cô vốn không giết được hắn.

Hắn nói đúng, cô quả thực không xuống tay được.

Hắn thật đáng chết, hắn giết mẹ, nhưng cô không thể giết hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.