CHIẾN LANG - Trang 217

Hắn cảm thấy tức giận với sự sơ sẩy của bản thân, đành phải nhanh chóng
đưa cô lên ngựa.

Trong cơn hôn mê Tú Dạ cảm giác được hắn ôm cô lên ngựa. Cô biết rõ
tình trạng của hắn cũng không tốt hơn mình là bao. Trước đây, cô còn
tưởng rằng hắn sẽ vì thương tích trên người mà không chịu nổi cưỡi ngựa
xóc nảy, không ngờ cô lại gục ngã trước cả hắn. Bắt đầu từ hai ngày trước
cô đã thấy khó thở, cô cố gắng chịu đựng, nhưng qua mấy ngày dày vò thể
lực của cô đã đến giới hạn.

Lúc hắn gọi cô, cô rất muốn tỉnh, nhưng ngay cả mắt cũng không mở nổi.
Thật ra cô không biết sau đấy đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ hắn cho cô uống
nước, nhớ con ngựa đen chở hai người xuống núi.

"Không thể, đừng xuống núi, đừng quay lại..."

Khi cô phát hiện ra hắn đang xuống núi, tuy ý thức mơ hồ, nhưng vẫn
không nhịn được mà nắm lấy áo hắn, yếu ớt tựa vào vai hắn nói.

"Không sao đâu, cô yên tâm, ta không quay lại đường cũ."

"Ta không muốn... Không muốn... Làm nô lệ nữa... Ta thà rằng... Chết ở
ngọn núi này..."

"Cô sẽ không chết đâu." Hắn dùng áo choàng bọc lấy cô, ôm chặt cô vào
lòng. "Đi hết ngọn núi này, dưới chân núi có một tòa thành hoang. Nơi đó
tập trung thương lữ, chắc chắn sẽ có đại phu. Chỉ cần đến đó, tất cả sẽ ổn
thôi."

Lời nói của hắn, làm trái tim cô siết lại. Nơi dân cư tập trung cũng đồng
nghĩa với việc dễ bị người ta phát hiện. Cô muốn phản đối, nhưng hắn đã
đưa tay che mặt cô.

"Đừng lo, không sao đâu, tin ta, không sao đâu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.