CHIẾN LANG - Trang 259

binh nên nếu muốn người ta vẫn có thể đi lên thềm đá sứt sẹo, trèo lên
tường thành nhìn về phía xa.

A Linh thường ngồi trên tường thành.

Tú Dạ có khi sẽ thấy cô ấy ngồi trên bức tường hoang phế đó, con quạ đen
to lớn kia thỉnh thoảng sẽ đậu trên vai cô ấy. Gió bắc sẽ thổi mái tóc dài của
cô ấy tung bay.

Mỗi khi nhìn bộ dáng này của cô ấy, Tú Dạ thật sự có thể hiểu vì sao mọi
người lại coi cô ấy như nữ pháp sư mà không phải thầy thuốc. Cô ấy không
đeo vòng làm bằng xương dọa người hay cố giả thần giả quỷ giống những
pháp sư khác, nhưng cô ấy quả thật rất kỳ lạ.

A Linh thật sự rất ít khi đi giày, dù thời tiết lạnh đến thế nào đi chăng nữa
cô ấy vẫn sẽ đi chân trần, trên người cũng chỉ mặc độc chiếc váy màu đen.
Theo lý mà nói như vậy sẽ rất lạnh, nhưng cô ấy vẫn thường xuyên quên đi
giày, cũng thường không mặc áo khoác. Nhưng dù mặc ít như vậy cô ấy
cũng không bao giờ bị bệnh.

Có mấy lần, cô cảm thấy như mình nghe được A Linh nói chuyện với con
quạ đen kia. Nhưng mỗi khi cô ngẩng đầu nhìn, hoặc đẩy lớp cửa chắn tầm
mắt thì một người một quạ liền im lặng, chỉ dùng đôi mắt vừa đen vừa lạnh
lùng nhìn cô, cho đến khi cô thức thời thối lui.

Nữ pháp sư đối xử với ai cũng lạnh nhạt như vậy, khuôn mặt cô ấy xinh
đẹp tuyệt trần nhưng lạnh lùng, bất giác tỏa ra khí thế cao quý, luôn khiến
cho người ta không dám bắt chuyện.

Nhưng người tìm đến A Linh lấy thuốc xem bệnh vẫn càng ngày càng
nhiều.

Bác gái bán đồ ăn vẫn cứ không ngừng giới thiệu người đến, người lấy
thuốc về dùng khỏi bệnh sẽ lại nói cho càng nhiều người hơn. Khi đau quá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.