CHIẾN LANG - Trang 260

rồi, chỉ cần thuốc có chút hiệu quả, người ta cũng bất chấp đám quạ đen tụ
tập trên mái nhà kia nhìn đáng sợ đến nhường nào.

Đa số người đến nếu không phải bị bệnh về đường tiêu hóa thì chính là
răng đau. Đau muốn chết, nhưng A Linh kê mấy thang thuốc là khỏi. Có
khi gặp phải bệnh nặng, liền châm cứu, dùng ống trúc hút trọc khí trong cơ
thể.

Tuy rằng A Linh gần như không cự tuyệt bất cứ ai đến xem bệnh nhưng cô
ấy không thích người, không thích nói chuyện, cho nên mới luôn ngồi trên
tường thành.

Ngày đó sau giữa trưa Tú Dạ thấy cô ấy đi ra ngoài mà lại quên đi giày,
cũng không khoác thảm. Cô đợi một lát, không thấy cô ấy quay lại, liền
cầm giày và thảm lên tường thành.

Tường thành tuy rằng cũ kỹ, nhưng đại bộ phận vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có
một vài nơi lưu lại ‘vết thương’ chiến tranh năm đó. Cô tìm thấy A Linh ở
tòa lầu trên cửa thành.

Cô ấy ngồi trên lầu cao chót vót, hai chân vắt vẻo ngoài tường. Cô ấy
không nhìn thế giới tuyết trắng mênh mông vô bờ, không nhìn dãy núi
tuyết trùng điệp, cũng không nhìn con sông đã đóng băng uốn lượn giống
như rắn, mà lại chỉ rũ mắt nhìn thương đội từ phương xa lục tục đến.

Lúc trước, Tú Dạ cứ cho rằng A Linh tới đây là để có thể nhìn ngắm núi
sông tráng lệ phía xa, nhưng hôm nay, nhìn khuôn mặt lạnh lùng nhưng
trầm tư của cô ấy, cô mới nhận ra rằng A Linh lên đây không phải để ngắm
phong cảnh, mà để nhìn người. Cho nên, cô ấy mới thường đến đây sau
giữa trưa, bởi vì sau giữa trưa thương đội ở xa tới mới có thể vào thành.

Cô tò mò nhưng lại không đoán ra nguyên do, kết quả cũng chỉ có thể tiến
lên khẽ gọi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.