CHIẾN LANG - Trang 392

Nhưng A Linh nhìn lên thấy họ liền ngừng lại, đôi mắt sâu và đen chợt lóe
lên một chút xấu hổ, nhưng chỉ lướt qua trong nháy mắt. Cô ấy lãnh đạm
giao đứa bé cho cô, chỉ nói một câu.

"Nó khóc, điếc tai ta."

Nói xong, cô ấy liền đi.

Tú Dạ ôm đứa bé, có chút sững sờ. Khi cô cúi đầu nhìn, chỉ thấy khóe mắt
đứa bé vẫn còn nước mắt, nhưng bây giờ đã được dỗ ngoan ngoãn đi vào
giấc ngủ.

Tú Dạ cùng Trương Dương đi vào trong phòng, chỉ thấy Tát Lâm và Cổ Lệ
Na Nhĩ đều mệt đến mức thiếp đi. Trương Dương đặt đồ ăn xuống, cô cũng
đặt đứa bé lên trên giường rồi cùng hắn ra sân ngồi.

"A Linh hát hay quá."

"Ừ." Hắn đáp.

"Chàng có biết vì sao mỗi ngày cô ấy đều lên trên cửa thành không?"

Hắn chần chờ, sau một lúc lâu mới nói: "Có lẽ, là đang tìm người."

"Không biết cô ấy đến từ đâu?" Cô tựa đầu vào vai người đàn ông bên
cạnh, nói nhỏ: "Có khi ta cảm thấy đôi mắt cô ấy thật tang thương, giống
như đã sống rất lâu rất lâu, lâu đến mức mệt mỏi."

Hắn không phản bác, bởi vì hắn cũng có cảm giác như vậy. Nữ pháp sư kia
rất uyên bác, biết rất nhiều thứ, ngay cả một vài ngôn ngữ hắn chưa bao giờ
nghe qua cô ta cũng có thể đối đáp lưu loát. Có khi hắn thậm chí còn cho
rằng cô ta có thể nói chuyện cùng chim, không chỉ là đàn quạ đen trên nóc
nhà mà ngay cả bò dê lạc đà trên đường cũng vậy, chúng nó luôn tự động
nhường đường cho cô ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.