CHIẾN LANG - Trang 402

Hắn lôi cô về nhà, kéo thẳng tới sân sau.

"Trương Dương, đợi chút, chàng làm cái gì vậy!"

"Mang nàng đi!" Hắn một tay khiêng cô trên vai, mắng: "Ta mẹ nó bị điên
mới có thể để nàng vì cứu những người kia mà lâm vào nguy hiểm!"

"Thả ta xuống." Cô túm lấy lưng áo hắn, vỗ lên tấm lưng dày rộng của hắn,
"Trương Dương, thả ta xuống! Chúng ta mà đi, cả đời chàng sẽ dằn vặt,
nghĩ rằng nếu lúc này chúng ta ở lại có thể cứu bao nhiêu người..."

Hắn thả cô xuống, nhưng lại đặt trên lưng ngựa, bởi vì hắn đã xoay người
lên ngựa.

Cô ngồi trên lưng ngựa, đối mặt hắn, đỡ lấy mặt hắn, nói: "Ta biết ta có thể
cứu bao nhiêu người, ta biết chàng có thể cứu bao nhiêu người, 5824 người,
đây là số người đăng ký vào thành buổi trưa hôm Tát Lâm đưa tới, chẳng lẽ
chàng nên vì ta mà trơ mắt nhìn họ mất mạng sao?!"

"Nàng phải biết ta vốn không phải người tốt! Ta mẹ nó đã sớm khốn nạn
đến tận cùng rồi!" Con ngươi đen co rút lại, vẻ mặt hắn hung ác gầm lên:
"Cho nên, đúng vậy, ta sẽ trơ mắt nhìn họ chết! Nếu điều đó sẽ hại chết
nàng, ta tình nguyện để bọn họ chết!"

Cô ấn lên cơ ngực căng cứng của hắn, đè lên trái tim đang đập như điên của
hắn, nhìn hắn, dịu dàng nói: "Nếu chàng thực sự xấu xa như vậy thì đã
không giết địch mua lương thực cho nô lệ trong doanh, sẽ không tình
nguyện để cho người ta hận chàng cũng muốn buộc bọn họ rèn luyện bản
thân. Năm đó chàng đã không thể bỏ rơi những đồng bạn trong doanh nô lệ,
bây giờ chàng sao có thể bỏ rơi những người anh em đi theo chàng, tin
tưởng chàng, gọi chàng là đại ca? Nếu chàng thực sự xấu xa đê tiện như
vậy, ta đã sớm chết rồi. Nếu bây giờ chúng ta đi, chàng sẽ nhanh chóng bắt
đầu hối hận, hối hận không ở lại, không ở lại với đội Quạ Đen, không cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.