Nói xong còn liếm cắn vành tai đỏ hồng của nàng.
Hàn Tuyết khẩn trương cầm nam căn vào tay, rước lấy Hàn Chiến ngâm
nga “Ôi… A…” Nhắm mắt hít sâu 2 hơi thật dài, Hàn Chiến buông tay Hàn
Tuyết ra, đem nàng nhẹ đặt lên giường, xoay người đi lấy bát sứ ở đầu
giường.
“Hàn Chiến?” Vẻ mặt Hàn Tuyết không hiểu, mắt lại không có cách di
dời khỏi đũng quần của Hàn Chiến, nơi đó đang nhô cao một khối. Đêm
trước bởi vì trúng thuốc, không có thời gian nhìn ngắm vật đã lấp đầy tiểu
huyệt của mình, nhưng mới rồi chạm vào cảm giác khổng lồ như vậy, nàng
một tay căn bản không có cách nắm hết, chả trách hạ thể hiện tại lại đau
như thế.
Hàn Chiến tay bưng chén xoay người lại, thấy tầm mắt Hàn Tuyết
ngừng tại dưới háng mình, không khỏi cười to nói: “Muốn xem sao?” Lúc
thấy Hàn Tuyết đỏ bừng mặt nhìn hắn, không nói hai lời, một tay kéo ra dây
lưng, để cho quần rơi ở bên chân. Nam căn không lồ ngẩng cao, trên nam
căn căng cứng nổi gân xanh, vểnh cao ra khỏi háng, thấy Hàn Tuyết hút một
ngụm khí.
“Lớn quá!” Nói xong trừng mắt nhìn Hàn Chiến: “Chả trách làm cho
người ta đau như thế, sau này không cho phép ngươi đụng người ta.”
Hàn Chiến cười ngồi vào bên cạnh nàng, một tay kéo dây buộc áo ngủ
trên eo nàng ra, xốc áo ngủ lên, lộ ra nữ thể hoàn mỹ, hắn si mê nhìn : “Thật
đẹp!”
“Ngươi làm gì thế!” Gương mặt Hàn Tuyết ửng đỏ kéo vội góc áo bị ai
đó vạch ra. Nhưng chỉ che được trên, không lấp được phía dưới.
“Nàng cần bôi thuốc!” Hàn Chiến một tay nâng thân thể trắng mịn của
nàng, kéo nàng hai chân ra.