một hồi nhiệt năng. Chỉ nhìn những thứ này, ngay lập tức khát vọng nam tử
cao lớn đó ở bên, thật là, bị Hàn Chiến ôm nhiều, thành ra hiện tại ngay cả
nàng cũng biến sắc.
Đột nhiên ngang hông căng cứng, nàng không hề đề phòng, bị kéo vào
trong lồng ngực cường tráng.
“A!-----”
“Bị dọa sợ?” Lồng ngực phía sau chấn động khiến Hàn Tuyết đồng thời
thở nhẹ một hơi, hung hăng đánh xuống cánh tay vòng bên hông.
“Đang mải nghĩ cái gì?” Hàn Chiến chớp mắt, từ đầu vai Hàn Tuyết
ngắm xuống: cặp tuyết nhũ cao vút, eo thon nhỏ, bụng bằng phẳng, rồi đến
lớp cỏ đen rậm rạp nơi thâm cốc sâu kín. Thật đẹp, có lẽ sau này mỗi khi
hai người đóng kín cửa nên để cho Hàn Tuyết mặc như vậy.
Mặt Hàn Tuyết ửng hồng, vội che giấu nói: “Không có, không có gì.”
Nói xong liền giãy dụa muốn đứng dậy.
“A-----”
“Sao vậy?” Hàn Chiến buồn cười nhìn Hàn Tuyết khẩn trương kéo sát sa
mỏng trên người. Thật giống như bộ quần áo mới của Quốc vương, loại sa
mỏng này có muốn kéo sát che đậy cũng không được, hiệu quả hoàn toàn
tương tự.
“Chàng, trước tiên chàng cứ buông ta ra, xoay người sang chỗ khác.”
Đáng chết, nàng quên mất trên người chỉ mang một mảnh sa mỏng, mặc
hay không mặc cũng chằng có gì khác nhau, vạn nhất thú tính Hàn Chiến
đại phát, hôm nay nàng cũng lại không cần ra khỏi phòng rồi.
“Xoay người sang chỗ khác? Tại sao? Trên người nàng còn chỗ nào ta
chưa từng thấy qua ư?” Hàn Chiến cố ý dán lấy lỗ tai nàng thổi khí, tâm