CHIẾN THẦN - Trang 246

Hứa Mộ Triều ngẩn ra, tự nhủ vì sao anh ta lại hỏi như vậy? Vì lí do an

toàn nên cô chưa từng nói cho bất cứ ai biết lai lịch của mình.

Đầu ngón tay thô ráp cùng những chiếc móng sắc bén như dao của anh ta

nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, đôi môi mỏng tím bầm chậm rãi mấp máy.

“Trên người em có mùi hương của loài người. Là mùi của phụ nữ.”

Câu nói này đã khiến Hứa Mộ Triều vốn mặt dày cũng phải tỏ ra có chút

bất an. Nhưng một khi đã chột dạ thì cô sẽ lảng tránh theo phản xạ. Cô lấy
lại vẻ bình tĩnh, giả vờ như không nghe thấy, chuyển đề tài một cách tự
nhiên: “Anh là người của một trăm năm trước… Nếu như không có người
cận tinh xâm lấn thì chúng ta vĩnh viễn chẳng bao giờ gặp được nhau.”

Anh ta không nói gì, đôi mắt màu xanh biếc sâu thẳm như đại dương cứ

nhìn cô chằm chằm. Sau đó, anh ta bỗng nhiên quấn lấy một lọn tóc của cô,
đưa lên mũi, hít một hơi thật sâu.

Khi lọn tóc mượt mà của cô lướt qua chiếc răng nanh sắc nhọn đầy máu

tanh nơi khóe miệng anh ta thì cả hai đều bất giác khẽ run lên. Họ im lặng
trong chốc lát.

“Sẽ gặp nhau chứ.” Anh ta đột nhiên lên tiếng. “Có một số việc vốn đã

được định sẵn.”

Ví dụ như việc anh ta trở thành zombie, ví dụ như việc anh ta bất tử cả

trăm năm, ví dụ như khi ôm cô trong lòng, anh ta như được sống lại một lần
nữa.

“Đến đây. Để tôi bôi thuốc cho em.” Anh ta vỗ vào chỗ bên cạnh mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.