CHIẾN THẦN - Trang 547

“Mộ Triều.” Hơi thở lạnh lẽo của anh ta phả lên mái tóc đen mượt của

cô, bàn tay kia khẽ nâng khuôn mặt của cô lên.

“Bất kể em có tình ý gì với anh không…” Anh ta bỗng nhiên cúi đầu,

mái tóc ngắn kề sát vào gương mặt cô, đôi môi lạnh như băng cũng dán vào
chiếc cổ trắng nõn của cô. “Anh cũng sẽ đến tìm em.” Nụ hôn của anh ta rất
tự nhiên rơi xuống cần cổ của Hứa Mộ Triều, khiến toàn thân cô tê dại.
Nhưng anh ta cũng không quan tâm mà tập trung nói rõ từng từ: “Bán thú,
em thuộc về anh, thuộc về zombie.”

Lời anh ta nói như một tiếng sét đột ngột giáng xuống trái tim Hứa Mộ

Triều. Người vốn luôn trấn tĩnh như cô lúc này lại thấy bối rối. Ngài Tư
lệnh năm đó bị nhốt trong thùng xe thần bí, cao ngạo là thế; vị vua zombie
từng cõng cô vượt rừng lên đỉnh núi, dịu dàng mà kiên cường là thế; giờ
khắc này, đứng trước mặt cô lại là một Thẩm Mặc Sơ mạnh mẽ, ngang tàng,
muốn gì làm nấy, không cho phép đối phương có quyền thương lượng.

Ngày trước, sự dịu dàng của anh ta đã khiến cô suýt thì quên mất anh ta

cũng là một vị vua cao cao tại thượng, xương trắng dưới chân anh ta đủ để
phủ kín đại lục này.

Nụ hôn cưỡng ép không thể cự tuyệt kéo dài suốt mười phút đồng hồ,

sau đó Thẩm Mặc Sơ mới mỉm cười, buông Hứa Mộ Triều đang thở hổn
hển ra.

Tâm tình của vua zombie trở nên tốt hơn, bởi vì trong lòng anh ta lúc này

tràn ngập hơi thở thanh tân của Hứa Mộ Triều, mặc dù nó không hề phù
hợp với mùi máu tươi tanh nồng trên người anh ta.

Mà cô rõ ràng vẫn còn hơi tức giận, trên gương mặt ửng hồng là đôi mắt

đen láy trợn to nhìn Thẩm Mặc Sơ không chớp. Dù sao cô cũng không phải
loại người dễ dàng mặc cho người khác định đoạt như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.