CHIẾN THẦN - Trang 596

zombie – người mà trước đây cô không thể đấu lại – bây giờ đã trở thành
đối thủ ngang sức ngang tài.

Thế nhưng việc dung hợp gene sao có thể hoàn thành trong một sớm một

chiều? Trước đây, Hứa Mộ Triều phải ngủ say cả trăm năm mới có được
sức chiến đấu đứng đầu thú tộc, thế mà giờ phút này, chỉ vài giờ đồng hồ
ngắn ngủi căn bản vẫn chưa đủ để cô hoàn toàn thích ứng và nắm giữ được
sức mạnh của bản thân. Cô chỉ đang dựa vào cơn thịnh nộ trong lòng và
tinh thần quyết chiến quyết thắng để giao đấu với vua zombie mà thôi.

Rốt cuộc, sau vài hiệp đấu, Hứa Mộ Triều ngã vật xuống đất, vua zombie

cũng bị trọng thương, văng ra ngoài. Cánh tay trái của anh ta không cử
động được nữa, ổ bụng cũng đầm đìa máu.

Hứa Mộ Triều nằm trên mặt đất, ngay dưới chân Cố Triệt, cũng không

còn sức nhúc nhích. Vốn đã chịu một đòn của Cố Triệt, cơ thể lại bị cơn đau
nhức từ các hệ gene hành hạ, giờ còn giao đấu với vua zombie thì chẳng
khác nào tự sát. Vì vậy, cô đã bị vua zombie đánh cho gãy hết xương cốt,
ngay cả đôi cánh cũng không giương lên nổi, cả người đẫm máu, nằm bệt
trên mặt đất.

“Hứa Mộ Triều, tại sao em lại phản bội tôi?” Vua zombie nhích tới gần,

từ trên cao nhìn xuống, một tay túm lấy cổ cô, nhấc bổng thân thể mềm
nhũn của cô lên.

“Ngày hôm qua… không phải chúng ta đã rất vui vẻ sao?” Anh ta ghé sát

vào mặt cô. “Em quên rồi sao, chúng ta đã nói dù là đêm hay ngày, chúng ta
sẽ không bao giờ rời xa nhau?”

“Thẩm Mặc Sơ…” Cô dùng chút hơi tàn khẽ nói. “Không có gì là không

thể chiến thắng, cho dù đó là hệ gene đã xâm nhập vào tận xương tủy. Anh
quên rồi sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.