CHIẾN THẦN - Trang 605

Tư lệnh Thôi quay gót bước đi. Hứa Mộ Triều ngẩn ngơ nhìn mặt đất

tuyết phủ trắng xóa.

Một ngày một đêm qua, đối với cô là khoảng không hoàn toàn chết lặng.

Mọi người hối hả chạy đôn chạy đáo, khóc lóc rầm rĩ, chỉ riêng mình cô mờ
mịt, chẳng biết đâu là bến bờ, chỉ có cảm giác đất trời u tối nối liền một
mảng, khắp nơi đều là màu trắng xóa khiến người ta gai mắt.

Kí ức giống như những con mối, từng chút, từng chút gặm nhấm tâm hồn

cô. Đôi mắt tăm tối của Thẩm Mặc Sơ, cái đêm trầm luân quấn quýt của hai
người, cái nắm tay đầy mừng rỡ của Cố Triệt, cô dùng dao đâm vào bả vai
anh…

Hóa ra Thẩm Mặc Sơ đã xuống địa ngục, mà cô cũng không thể chạy

thoát.

Thế nhưng Cố Triệt, sao anh có thể đi cùng được chứ? Cô và Thẩm Mặc

Sơ đều là những cơ thể đã mục ruỗng cả trăm năm nay, nhưng còn anh, anh
là thủ lĩnh, là hi vọng của loài người. Anh sao có thể xuống địa ngục cùng
cô được!

Hình ảnh gào khóc của vị bác sĩ kia giống như một cái que hàn không

ngừng nung đỏ mắt cô, còn những lời ông ta nói càng giống như một lưỡi
dao sắc nhọn, đâm liên tiếp vào trái tim sớm đã rỉ máu của cô. Không một
ai hiểu Nguyên soái đã bị tê liệt thần kinh rồi mà vẫn gắng gượng dùng chút
sức tàn cuối cùng để làm gì, chỉ có mình cô biết, nhưng lại lặng im cất giấu
bí mật to lớn này.

Bởi vì anh nói: “Có tôi ở đây rồi.”

Cho nên, dù cho thân thể đã hoàn toàn rã rời, máu huyết gần như đã cạn,

dù cho hệ thần kinh bị tê liệt đến mức hôn mê, thế nhưng anh vẫn tỉnh lại ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.