CHIẾN THẦN - Trang 604

mắt còn đỏ ngầu, lấp lánh ánh lệ. Bọn họ đều là những người trung thành
nhất với Cố Triệt, nhưng bây giờ, sự trung thành của bọn họ không biết phải
gửi gắm vào đâu.

Không biết từ lúc nào, cứ mỗi lần gặp mặt, bọn họ lại cùng thấp giọng

nói với nhau một câu: “Nguyên soái thân thể an khang!” Những quân nhân
vốn luôn kiên cường, thô lỗ này đã bắt đầu tin tưởng vào sức mạnh của lời
cầu nguyện.

Trở về từ tiền tuyến, gặp Hứa Mộ Triều đang ngơ ngẩn ngồi trên mặt đất

đầy tuyết, Tư lệnh Thôi trầm giọng nói: “Nguyên soái thân thê an khang.”
Hứa Mộ Triều nghe thấy vậy thì chỉ trầm mặc.

Tư lệnh Thôi nhìn cô, dịu dàng an ủi với tư cách của một người bề trên:

“Tiểu Hứa, đừng quá lo lắng. Nguyên soái nhất định sẽ tỉnh lại.”

Hứa Mộ Triều lắc đầu. Ông ta chưa biết tình hình vết thương của Nguyên

soái sao? Các bác sĩ có tay nghề hàng đầu đều nói hi vọng anh tỉnh lại là rất
mong manh.

Tư lệnh Thôi lại nở nụ cười, nói: “Từ lúc Nguyên soái nắm quyền đến

nay, tôi đã hiểu ra một đạo lí. Mà đạo lí này, vĩnh viễn không bao giờ mất
hiệu lực.”

“Đạo lí gì cơ?”

“Bất cứ lúc nào cũng phải tin vào Nguyên soái.” Đôi mắt kiên nghị của

Tư lệnh Thôi lấp lánh ánh lệ. “Thế nên, Hứa Mộ Triều… Nguyên soái thân
thể an khang.”

“… Nguyên soái… thân thể an khang.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.