CHIẾN THẦN - Trang 635

Hứa Mộ Triều nói: “Nếu như anh ấy tỉnh lại, việc này còn cần tới chúng

ta quan tâm sao?”

Nếu như anh có thể tỉnh lại thì ai có thể ngăn cản được bước tiến của anh

đây?

Ngày thứ hai sau khi Hứa Mộ Triều rời khỏi đế đô, một gã thuộc hạ bất

ngờ đến tìm Tạ Mẫn Hồng, nói: “Tướng quân, Thiếu tướng Hứa có để lại
một phong thư dưới gối của Nguyên soái.”

Sau khi đọc hết bức thư, Tạ Mẫn Hồng hít sâu một hơi, đến phòng của

Cố Triệt, nhìn vị Nguyên soái trầm lặng tựa như đang say ngủ trên giường,
anh ta gấp gọn bức thư, nhét trở lại dưới gối của Nguyên soái.

Những ngày này, Tạ Mẫn Hồng phải giải quyết rất nhiều việc, thế nhưng

trong lòng anh ta vẫn có chút không yên. Anh ta luôn cảm thấy trống rỗng,
hoảng hốt nhưng không hiểu nổi đó rốt cuộc là cảm giác gì. Cứ như vậy đến
khuya, Tạ Mẫn Hồng từ dưới lầu nhìn lên ô cửa số sáng ánh đèn của phòng
Cố Triệt, trái tim bỗng nhiên giật thót, một câu trong bức thư Hứa Mộ Triều
để lại hiện về trong trí nhớ: “A Triệt, bàn tay em đã dính đầy máu tươi…”

Anh ta đột nhiên cảm thấy buồn rầu.

Từng trêu chọc Hứa Mộ Triều và Cố Triệt đủ thứ, thế nhưng Tạ Mẫn

Hồng cho tới tận bây giờ vẫn đứng ở góc độ của Nguyên soái để suy xét. Ví
như, hiếm có người nào khiến Nguyên soái thích đến vậy, Hứa Mộ Triều
nên cảm kích mà nghe theo mới phải. Hay như anh ta cũng chưa bao giờ có
suy nghĩ Nguyên soái lại thực sự yêu thích một cô gái bán thú. Vậy nhưng
lúc này, nghĩ đến dòng thư của Hứa Mộ Triều viết cho Cố Triệt, Tạ Mẫn
Hồng chỉ có duy nhất một mong muốn, rằng Cố Triệt hãy mau chóng tỉnh
lại, để hai người họ không phải cách xa nhau nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.